Đường Cẩm Hoa đi rồi, Lương Duy Âm vẫn còn ngồi đờ đẫn người ở đó.
Những gì Đường Cẩm Hoa vừa nói lúc nãy, cô ta đều nghe rõ mồn một từng chữ.
" Chủ mẫu tương lai của Lệ Gia? Mình thật không xong rồi!" Cô ta ngồi sụp xuống đất khóc nức nở.
Trong căn phòng tổng thống rộng lớn, chỉ có tiếng khóc của cô ta vang lên.
Đường Cẩm Hoa bước ra ngoài, bà ấy bỗng dừng lại suy nghĩ gì đó, rồi đột nhiên lại nhìn phía Triệu Kỳ hỏi.
" Triệu Kỳ, tôi thấy xử lý như vậy vẫn còn nhẹ lắm! Ông có cảm thấy như vậy không?"
" Phu nhân, như vậy là nặng rồi! Người kéo cả công ty của Lương Gia xuống nước, như vậy chính là giết người mà không cần dao kéo.
Bọn họ bây giờ chắc như ngồi trên đống lửa rồi!" Triệu Kỳ mỉm cười nói.
" Ông nói cũng đúng! Đi thôi, ghé trung tâm mua thực phẩm bổ dưỡng cho Minh Nguyệt nào! Con bé dạo này xanh xao quá, nhất định là do tiểu quỷ kia chăm sóc không tốt!" Đường Cẩm Hoa gật gù nói, hai người nhanh chóng lên xe rời khỏi khách sạn.
Buổi chiều, ba người ngồi chuyên cơ trở về nước Z.
Chuyến đi này sẽ làm cho Vũ Minh Nguyệt nhớ mãi, nếu không có Lệ Tử Sâm, cô chắc chắn đã chôn thân trên núi tuyết rồi.
Vừa xuống sân bay, Đường Cẩm Hoa đã bắt Vũ Minh Nguyệt lên xe, đưa cô thẳng đến nhà lớn Lệ Gia.
Mà Lệ Tử Sâm gương mặt không vui trông thấy rõ, anh muốn ở cùng vợ của mình.
" Mẹ, có nhất thiết phải như vậy không?" Lệ Tử Sâm hỏi bà ấy.
" Tất nhiên là cần thiết rồi, con tự xem bản thân mình đi.
Chăm sóc vợ cũng không xong, chẳng bằng một góc nhỏ của ba con nữa là." Đường Cẩm Hoa trừng mắt nhìn anh nói.
Mặc kệ khuôn mặt khó coi của Lệ Tử Sâm, bà cũng lên xe trở về Lệ Gia.
Một tuần sau, Vũ Minh Nguyệt cơ thể cũng đã ổn định trở lại, có lẽ do Đường Cẩm Hoa chăm sóc cô quá tốt.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, Vũ Minh Nguyệt muốn ra ngoài đi dạo một chút.
Lần trước do bị Tử Kỳ hù dọa, nên cô vẫn chưa xem hết được khuôn viên của Lệ Gia.
" Tử Kỳ, có muốn đi dạo không?" Cô ngồi xuống bên cạnh Tử Kỳ, vuốt ve bộ lông trắng muốt của nó hỏi.
Ở đây một tuần, cô đã thân với nó hơn rồi, Tử Kỳ dường như cũng thích cô hơn.
Tử Kỳ ngoan ngoãn, nó dụi dụi đầu vào chân cô thay cho câu trả lời.
" Đi thôi!" Vũ Minh Nguyệt mỉm cười, cô đứng lên đi ra cửa lớn.
Khuôn viên của Lệ Gia thật là lớn, cây cối được trồng rất tốt, hoa màu đua nhau khoe sắc.
Vũ Minh Nguyệt thích thú, cô lấy điện thoại ra chụp ảnh cho cô và Tử Kỳ.
" Tử Kỳ, nếu như ta đem ảnh này đăng lên trang cá nhân, chắc chắn sẽ có nhiều người sợ hãi lắm!" Cô đưa điện thoại cho nó xem.
" Chị Minh Nguyệt, em đến rồi đây!" Ngôn Ân Ly từ phía sau chạy đến gọi lớn, cô đến đây là muốn gặp Vũ Minh Nguyệt.
" Ân Ly, sao em lại đến đây?" Vũ Minh Nguyệt bất ngờ hỏi.
" Em lo cho chị nha, nghe tin chị bị mất tích ở nước N, em thật sự lo lắng.
May mà chị không sao!" Ngôn Ân Ly đi đến trả lời.
" Đúng là sợ thật, lúc đó chị cũng tưởng bản thân sắp không xong rồi chứ, may mắn là không sao!" Vũ Minh Nguyệt nói.
Hai người đang trò chuyện, thì Tử Kỳ đến cọ cọ vào chân Minh Nguyệt.
" Tử Kỳ, ngươi sao vậy?" Vũ Minh Nguyệt cúi xuống hỏi nó.
Cũng chẳng có gì to tát, chẳng qua nó cảm thấy bị bỏ rơi, nên mới tạo sự chú ý mà thôi.
Tử Kỳ thật sự rất thông minh.
" Tử Kỳ, lâu quá không gặp! Ta cũng nhớ ngươi a!" Ngôn Ân Ly thấy Tử Kỳ liền vui vẻ, cô ngồi xuống ôm nó vào lòng.
" Em đã gặp Tử Kỳ rồi à?" Vũ Minh Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
" Tất nhiên rồi ạ! Em và nó cũng rất thân đó!" Ngôn Ân Ly mỉm cười đáp.
Nhìn Ngôn Ân Ly vui đùa với Tử Kỳ, Vũ Minh Nguyệt lại càng thấy cô đáng yêu.
Nếu như cô cũng có một đứa em gái như Ngôn Ân Ly thì thật là tốt, cô ấy rất tình cảm.
Vũ Minh Nguyệt cảm thấy ấm áp khi ở cạnh cô.
" Chị Minh Nguyệt, chúng ta đi mua sắm đi!" Ngôn Ân Ly đột nhiên đứng lên nói.
" Hả, nhưng đồ của chị ở nhà còn rất nhiều!" Vũ Minh Nguyệt ngơ ngác nói, đồ lúc trước Đường Cẩm Hoa mua cho cô vẫn còn đầy trong tủ.
" Chị đi chung với em thôi cũng được! Em không muốn đi một mình! Đi mà chị Minh Nguyệt!" Ngôn Ân Ly như đứa trẻ ôm lấy cánh tay của Vũ Minh Nguyệt nũng nịu.
" Chị thua em rồi!" Vũ Minh Nguyệt cười nói, Ngôn Ân Ly khiến cô không thể từ chối được.
" Chị Minh Nguyệt là tuyệt vời nhất!" Ngôn Ân Ly cười tươi nói.
Trung tâm mua sắm.
Đang là giờ cao điểm, nên bên trong tấp nập người qua lại.
Vũ Minh Nguyệt và Ngôn Ân Ly cũng vừa đến nơi.
Cầm thẻ đen trên tay, Vũ Minh Nguyệt không khỏi thở dài.
Biết cô đến trung tâm mua sắm, Đường Cẩm Hoa đã đưa thẻ cho cô.
" Biết mua cái gì bây giờ đây?" Vũ Minh Nguyệt đau đầu nói.
" Chị Minh Nguyệt, chúng ta qua bên kia đi!" Ngôn Ân Ly nói, rồi kéo cô đi.
Nơi mà hai người vào là cửa hàng đầm dạ hội, với nhiều kiểu đầm xinh đẹp lộng lẫy.
Ngôn Ân Ly chậm rãi quan sát, dù có rất nhiều mẫu đẹp, nhưng vẫn chưa có cái nào lọt vào mắt cô.
\_\_\_\_\_\_.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...