Lương Duy Âm hai mắt trợn to, cô ta ôm mặt rấm rứt khóc lóc.
Cái tát của Vũ Minh Nguyệt khá là mạnh, nó khiến mặt cô ta ửng đỏ cả lên.
" Duy Âm, mặt như thế này làm sao quay được nữa?" Ả trợ lý bên cạnh lên tiếng.
" Không quay nữa! Tôi sẽ khiến cô ta chết không toàn thây!" Lương Duy Âm gào lên với cô ta, giận cá chém bay cả thớt.
Nói xong, Lương Duy Âm bỏ đi một nước.
Cô ta tìm một chỗ vắng vẻ, lấy điện thoại gọi cho ai đó.
Điện thoại đổ chuông liên tục, nhưng người nghe vẫn chưa bắt máy, cô ta có phần hơi sốt ruột.
" Sao lại không nghe máy vậy?" Lương Duy Âm bực bội nói, cô ta lại tiếp tục gọi.
Lần này có vẻ khả quan hơn, bên kia đã có người bắt máy.
" Là ai vậy!" Là giọng một cô gái lên tiếng.
" Này, khi nào thì cô mới xử lý thứ rác rưởi biết đi kia? Tôi đã chịu đựng cô ta đủ lắm rồi, cô mau chóng ra tay đi!" Lương Duy Âm nhíu mày không vui đáp.
" Thứ nhất, tôi không phải là tay sai của cô! Thứ hai, khi nào tôi muốn ra tay là chuyện của tôi! Thứ ba, còn dám lớn tiếng với tôi một lần nữa, thì lưỡi của cô cũng không cần sử dụng nữa đâu!" Bên kia thanh âm bình tình trả lời, nhưng là Lương Duy Âm có thể cảm nhận sát khí trong giọng nói.
" Xin lỗi, là do tôi nóng lòng quá! Cô không biết đâu, lúc nãy con ả đê tiện đó dám đánh tôi!" Lương Duy Âm dịu giọng nói.
" Hừ, lần này tôi bỏ qua cho cô, nhưng nên nhớ sẽ không có lần sau đâu!" Cô gái bên kia nói.
" Tôi biết rồi! Không làm phiền cô nữa, tôi tắt máy đây!" Lương Duy Âm vội vội vàng vàng cúp máy.
" Cmn, hôm nay toàn gặp lũ điên!" Vừa ngắt điện thoại, cô ta đã lớn tiếng mắng người.
Bên kia, sau khi nói chuyện với Lương Duy Âm, Lệ Tư Ý lại gọi một người khác.
Chẳng mất bao lâu, bên kia đã nhanh chóng bắt máy.
" Tôi muốn anh ra tay nhanh một chút, khiến cô ta không thể trở về nước Z được nữa.
Yên tâm đi, tiền tôi không thiếu, bảo đảm sẽ chuyển đầy đủ cho anh khi xong việc." Lệ Tư Ý lạnh lùng nói.
" Như ý của cô, tôi sẽ làm thật nhanh gọn!" Người đàn ông bên kia giọng trầm khàn đáp.
Đâu đó xong xuôi, Lệ Tư Ý lại ngồi trước gương trang điểm, cô ta mỉm cười nhìn gương mặt của mình trong gương.
" Tử Sâm, anh là của em! Không ai có thể cướp anh từ tay em được, em sẽ khiến kẻ đó không thể sống yên ổn." Cô ta nở nụ cười thật sâu nói, gương mặt bỗng chốc trở nên thật kỳ dị.
Ngoài mặt, Lệ Tư Ý nói với quản gia là chỉ muốn ép Vũ Minh Nguyệt ly hôn.
Nhưng thật ra, cô ta đã lên kế hoạch giết chết Vũ Minh Nguyệt rồi.
Đoàn làm phim đã thu dọn xong, mọi người đang chuẩn bị chất đồ lên xe, di chuyển đến địa điểm tiếp theo.
Chỉ cần quay thêm một đoạn là hoàn thành, mọi người có thể trở về sớm hơn.
Vũ Minh Nguyệt giúp mọi người xong, cô đi vào nhà vệ sinh một chút.
Trên đường đi ra, cô nhận được tin nhắn của Lệ Tử Sâm.
\[ Bảo Bối, anh đang trên đường ra sân bay, sắp gặp được em rồi!\]
Vũ Minh Nguyệt mỉm cười, cô đang muốn nhắn lại cho anh, bất ngờ phía sau có người chụp thuốc mê cô.
Là một người đàn ông cao to, cơ bắp vạm vỡ.
" Ưm...ưm..." Vũ Minh Nguyệt giẫy giụa cố thoát ra, cô liên tục cào cấu mạnh vào tay của hắn, nhưng là sức lực của hắn quá lớn.
Thuốc mê dần ngấm vào cơ thể, Vũ Minh Nguyệt lịm dần đi.
Kẻ lạ mặt lúc này lôi cô sền sệt trên đất, hắn nhét cô vào một bao tải lớn, rồi ung dung vác cô ra ngoài.
Mọi người ở trong đoàn chờ Vũ Minh Nguyệt rất lâu, nhưng họ không thấy cô trở ra.
Bọn họ còn đang tính vào trong tìm kiếm, thì Lương Duy Âm đã đi đến, cô ta kiêu ngạo lên tiếng.
" Không phải chờ nữa đâu, lúc nãy tôi thấy Vũ Minh Nguyệt leo lên một chiếc xe xịn đi trước rồi.
Các người bị cô ta vắt mũi mà còn không biết, mau đi thôi trễ giờ quay rồi!"
Sở dĩ Lương Duy Âm nói như thế, là vì lúc nãy Lệ Tư Ý đã gọi đến, và cô ta liền ngoan ngoãn làm theo lời của Lệ Tư Ý.
Mọi người cũng không tin tưởng cho lắm, bọn họ không nghĩ Vũ Minh Nguyệt là người như thế.
Nhưng hiện tại đã trễ giờ quay rồi, họ chỉ còn cách nghe lời Lương Duy Âm.
Đoàn xe nhanh chóng rời đi, mà không hề biết Vũ Minh Nguyệt đã bị bắt.
Lương Duy Âm trên xe khóe môi đưa lên cao, cô ta đang rất mong chờ kết cục của Vũ Minh Nguyệt.
Tên bắt cóc đã mang Vũ Minh Nguyệt lên xe, hắn ta lái xe chạy lên đỉnh ngọn núi tuyết.
Không biết bao lâu, xe cũng đã lên đến nơi.
Tên bắt cóc xuống xe, hắn ném Vũ Minh Nguyệt xuống nền tuyết trắng xóa, rồi khởi động xe đi mất.
Ở sân bay, Lệ Tử Sâm chờ mãi không thấy Vũ Minh Nguyệt trả lời, trong lòng anh cảm thấy bồn chồn lo lắng.
Bất ngờ trên ti vi lại phát tin tức, chiều nay nước N đang chuẩn bị đón một cơn bão tuyết lớn.
Lệ Tử Sâm trong lòng lại càng không yên.
" Mình bị làm sao thế này? Sao lại cảm thấy bất an như vậy chứ? Không lẽ Minh Nguyệt xảy ra chuyện gì rồi?" Anh đưa tay lên ngực nói khẽ.
" Sếp, đến giờ lên máy bay rồi!" A Tự đi đến lên tiếng.
Lệ Tử Sâm gật đầu, anh nhanh chóng xuất phát.
Anh muốn mau chóng nhìn thấy Vũ Minh Nguyệt.
\_\_\_\_\_\_.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...