Vũ Minh Nguyệt không một chút nào thương xót, cô thản nhiên để Diêu Bối Nhi bỏ đi.
Mọi người lúc này đều lo lắng nhìn Vũ Minh Nguyệt, bọn họ phải làm sao đây? Khi diễn viên nữ bị cô chọc tức đến phát khóc bỏ đi mất rồi.
" Minh Nguyệt, bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây?" Trợ lý đạo diễn mang vẻ mặt khó xử hỏi cô.
Vũ Minh Nguyệt có hơi không biết xử lý thế nào, lúc trước khi còn ở công ty của gia đình, mọi chuyện đều do Lưu Cao Lãng và Lưu Phi Phàm giúp cô giải quyết.
Cô chưa từng xử lý những chuyện này bao giờ cả.
" Cái đó...tôi sẽ thay thế cô ta quay có được không? Mọi người cảm thấy thế nào hả?" Vũ Minh Nguyệt ấp úng nói, cô cũng không hiểu sao mình lại can đảm như vậy.
" Cái gì?" Mọi người đều bất ngờ nhìn cô, đôi mắt đầy nghi hoặc.
Trợ lý đạo diễn nhìn cô một vòng, hắn ta hài lòng gật đầu.
Vũ Minh Nguyệt cao một mét sáu mươi bảy, ba vòng của cô đều rất chuẩn, còn đẹp hơn Diêu Bối Nhi rất nhiều.
Gương mặt cô đường nét sắc sảo, rất hợp với tiêu chí của hắn ta.
" Minh Nguyệt, được đấy! Cô mau đi vào trang điểm đi, chúng ta sẽ nhanh quay cho xong!" Trợ lý đạo diễn hối thúc cô, bọn họ muốn mau chóng xong việc, để còn nghỉ ngơi.
Với đường nét hài hòa trên mặt cô, thì nhân viên trang điểm không cần mất quá nhiều thời gian, chỉ 20 phút mà bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi.
Vũ Minh Nguyệt xinh đẹp như tiên nữ vậy, cô thướt tha trong bộ váy hai dây màu trắng gợi cảm, thiết kế hở lưng khiến cô thêm phần quyến rũ.
Phần đuôi váy được trang trí thêm lông vũ trắng, tạo nét bồng bềnh cho chiếc váy.
Vũ Minh Nguyệt tự tin giẫm trên giày cao gót, đứng trước mọi người mỉm cười, không có gì khiến cô tự tin hơn nhan sắc và vóc dáng của mình.
Mọi người đều há hốc mồm trước cô, không ai co thể rời mắt khỏi nhan sắc mặn mà này, ngày cả diễn viên nam cũng bị cô làm cho điêu đứng.
Vũ Minh Nguyệt đã từng học qua một lớp diễn xuất, cô cũng rất có khiếu với nghệ thuật, cho nên đoạn quảng cáo này căng bản không thể làm khó được cô.
Chỉ cần xem qua kịch bản một lần, cô cũng có thể diễn xuất hoàn hảo.
Chẳng mất bao lâu, mà Vũ Minh Nguyệt đã hoàn thành xuất sắc, đến đạo diễn cũng phải kinh ngạc vì khả năng của cô, ông ta còn muốn cô chụp thêm một bộ ảnh nữa.
Không tiện từ chối, cô đành gật đầu đồng ý.
Mọi người xong việc đã quá giờ cơm trưa, ai cũng vội vã thu xếp để đi ăn cơm.
Mà Vũ Minh Nguyệt ngồi lại trong phòng, đến cô không thể tin người ở trong ảnh là mình luôn.
" Whoa, sao mà đẹp thế này? Đây có chắc là mình không vậy?" Cô tự luyến nói.
" Mang cho Lệ Tử Sâm xem thử, không biết anh ấy nghĩ như thế nào nhỉ?" Nghĩ đến Lệ Tử Sâm là cô lại ngại ngùng, chỉ muốn anh có thể thấy cô xinh đẹp như thế này.
Phòng làm việc của Lệ Tử Sâm, sau khi bị Vũ Minh Nguyệt vả mặt, Diêu Bối Nhi đã đến đây cáo trạng với anh.
Vừa vào tới nơi, cô ta đã mếu máo khóc lóc, như đang bị uất ức lắm vậy.
" Anh Tử Sâm, anh phải giúp em đòi lại công bằng! Cái con nhỏ thư ký mới của anh lại dám sỉ nhục em, trước mặt mọi người không chừa cho em chút thể diện nào cả!" Nước mắt ngắn dài cô ta nói.
" Bối Nhi, em đừng làm loạn nữa! Nơi này của anh cũng không phải tòa án!" Lệ Tử Sâm chau mày khó chịu đáp.
Anh cũng không thích Diêu Bối Nhi chút nào cả, nhưng mà vì Diêu Gia có quan hệ thân thiết với Đường Cẩm Hoa, nên anh phải giúp đỡ cho cô ta.
Nếu không như vậy, anh sao bị điên mà rước một người không có kỹ năng diễn xuất vào tập đoàn chứ.
Đó cũng là lý do khiến Diêu Bối Nhi hống hách, ngang tàn chẳng coi ai ra thể thống gì, Lệ Tử Sâm cũng chỉ đành nhắm mắt làm ngơ.
" Em không biết đâu, em sẽ nói lại với mẹ Đường, để mẹ đòi lại công đạo cho em!" Diêu Bối Nhi nức nở nói.
" Vậy em muốn giải quyết như thế nào đây?" Lệ Tử Sâm chống cằm hỏi cô ta.
" Đuổi việc cô ta! Phong sát cô ta trong ngành, để cô ta không thể tác oai tác quái được nữa." Diêu Bối Nhi đáp lời anh.
" Cô muốn phong sát tôi sao?" Vũ Minh Nguyệt từ bên ngoài đi vào hỏi.
" Anh Tử Sâm, chính là con ả đê tiện này!" Diêu Bối Nhi thấy cô liền lên tiếng mắng.
" Cô gọi ai là ả đê tiện hả, có tin tôi đánh cho cái mặt của cô nở hoa hay không? Tự bản thân làm không tốt, còn muốn đổ lỗi cho tôi sao? Cô không thấy tất cả mọi người ở phim trường đều đang nhìn cô bất mãn hả?" Vũ Minh Nguyệt rất ghét ai nói mình đê tiện, vậy nên cô không chần chừ mà đi đến bóp cằm của Diêu Bối Nhi nói.
" Cái đồ bà điên, mau buông tôi ra!" Diêu Bối Nhi sợ hãi đẩy mạnh cô ra.
" Tử Sâm, anh xem cô ta có quá đáng không cơ chứ?" Cô ta chạy đến ôm cánh tay của Lệ Tử Sâm, giọng đáng thương nói.
Nhìn thấy Diêu Bối Nhi ôm ấp chồng của mình, Vũ Minh Nguyệt trong lòng không thoải mái.
Cô trừng mắt nhìn Lệ Tử Sâm nói.
" Lệ Tử Sâm, anh mau qua đây cho em!"
Anh có thể cảm nhận được trong lời nói của cô có chút ghen tuông, mùi giấm bay đầy trong văn phòng của anh.
\_\_\_\_\_\_.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...