Sau khi từ nước ngoài trở về, Ngôn Ân ly liền đến nhà Vũ Minh Nguyệt và Lệ Tử Sâm, lâu rồi cô chưa có gặp hai người họ nên rất nhớ hai người.
Xe dừng lại trước cửa, Ngôn Kiến Hào cẩn thận đỡ cô xuống, hắn nhẹ nhàng dẫn cô vào bên trong.
Mặc dù ca phẫu thuật rất thành công, nhưng để có thể đi lại như bình thường, cô phải cần rất nhiều thời gian để tập vật lý trị liệu.
" Ân Ly, cẩn thận một chút!"
Vũ Minh Nguyệt ở trong nhà nghe thấy tiếng xe đến, cô cũng vội vàng chạy ra ngoài." Ân Ly, em về rồi? Sao không báo cho chị biết, để chị ra sân bay đón em vậy?" Cô mừng rỡ nói.
" Em về ngày hôm qua! Không muốn làm phiền chị, nên em mới không nói!" Ngôn Ân Ly mỉm cười đáp.
" Mau vào trong đi, em bước chậm một chút thôi!" Vũ Minh Nguyệt cũng đưa tay đỡ cô ấy.
Khi Ngôn Ân Ly bị tai nạn, cô và Lệ Tử Sâm lại đang ở nước F, nên không thể nào đến thăm hỏi được.
Vũ Minh Nguyệt trong lòng lúc nào cũng thấy có lỗi, bởi vì ngay lúc khó khăn nhất, cô không thể ở bên cạnh động viên cô em gái nhỏ này.
Mặc dù sau khi biết tin, cô vẫn thường xuyên gọi điện hỏi thăm tình hình, nhưng bao nhiêu đó cô thấy vẫn chưa đủ.
" Hai người về rồi à? Ân Ly thế nào rồi, chân đã khỏe hơn nhiều hay chưa?" Lệ Tử Sâm vừa lúc trên lầu đi xuống, anh bế Tử Thành đến ngồi xuống ghế sô pha hỏi.
" Đã tốt hơn rất nhiều rồi, chỉ là em cần phải tập đi lại nhiều hơn mà thôi!" Cô cười tít mắt đáp.
" Đại ca, cho em bế Tiểu Thành Thành một chút đi!" Ngôn Ân Ly đưa tay về phía anh nói, cô rất mong chờ gặp thằng bé, bởi vì cô rất thích trẻ con.
" Đáng yêu quá đi! Đôi mắt thật giống chị Minh Nguyệt!"
" Em thấy vậy sao? Chị lại thấy giống Tử Sâm nhiều hơn!" Vũ Minh Nguyệt cười nói.
Trong lúc hai người phụ nữ đang trò chuyện, thì Lệ Tử Sâm lại ra hiệu cho Ngôn Kiến Hào ra ngoài, anh có gì đó muốn nói với hắn.
" Vụ tai nạn tôi cũng điều tra được rồi, đúng như những gì cậu suy đoán! Chuyện này chắc chắn có liên quan đến Mộc Tú Linh, nhưng nếu như muốn có chứng cứ, thì phải tìm tên khốn Bắc Đường kia! Tiếc là hắn trốn rất kỹ, tôi vẫn chưa thể tìm ra!" Lệ Tử Sâm nhìn hắn lên tiếng.
" Cảm ơn, chuyện còn lại hãy để tôi tự xử lý!" Ngôn Kiến Hào gật đầu cảm ơn.
Một tháng trước, hắn đã gọi điện nhờ Lệ Tử Sâm điều tra, bởi vì hắn ở nước ngoài nên không tiện.
Lấy một điếu thuốc trong túi ra, Ngôn Kiến Hào châm thuốc kéo một hơi, từng làn khói trắng mờ ảo phả ra giữa không trung.
Thời gian vừa qua, hắn mỗi ngày đều chứng kiến Ngôn Ân Ly chật vật và đau khổ, nên hắn không thể nào tha cho kẻ đã hãm hại cô được.
" Mộc Gia mấy năm nay cũng không phải là người dễ động vào, nếu có gì không xử lý được, cứ gọi cho tôi!" Lệ Tử Sâm dặn dò hắn, anh sợ một mình Ngôn Kiến Hào thì không xử lý được lão cáo già Mộc Gia kia.
" Yên tâm đi! Tôi là ai cơ chứ? Chuyện này tôi sẽ xử lý ổn thỏa, nếu thật sự là Mộc Tú Linh đã làm, vậy thì tôi sẽ không tha cho cô ta!" Ngôn Kiến Hào nhếch môi đáp.
Ngay lúc này ở bến tàu, một gã đàn ông khả nghi đang lén lút nhìn xung quanh, dường như hắn ta đang làm chuyện gì đó rất mờ ám.
" Con khốn Mộc Tú Linh, mày dám không bắt máy có đúng không? Xem tao sẽ làm gì mày, con chó cái chết tiệt!" Vừa vào một góc vắng hắn đã tháo khẩu trang ra, lớn tiếng mắng chửi.
Không phải kẻ nào xa lạ, mà chính là Bắc Đường, hắn đã trở lại sau những ngày lẫn trốn như một con chuột.
Cuộc sống của hắn mấy tháng qua không dễ chịu gì, và hắn đã nhiều lần liên lạc với Mộc Tú Linh nhờ giúp đỡ.
Nhưng cô ta nào dám bắt máy chứ? Thoát khỏi hắn cô ta mừng còn không kịp cơ mà.
Bị Ngôn Gia và Lệ Tử Sâm truy tìm, hắn đã rất khó khăn, và hôm nay quyết định quay trở về.
Hắn bây giờ quan niệm, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
" Cmn, nếu mày bất nhân, thì đừng trách tao bất nghĩa!" Hắn lầm bầm nói, sau đó đeo khẩu trang và mắt kính vào, ngụy trang đi ra ngoài.
Mặc khác Mộc Tú Linh lúc này đang rất thảnh thơi, sau khi chuyện có quan hệ bất chính trước khi cưới lắng xuống, cô ta đã ung dung đi du lịch khắp nơi.
Thời gian này, cô ta cũng cặp kè rất nhiều đàn ông bên ngoài.
Hôm nay cô ta có hẹn với một tên đàn ông trẻ bên ngoài, tám giờ tối cô ta đã sửa soạn để đi chơi cùng hắn.
Đúng là những kẻ độc ác, hại người ta xong vẫn có thể ung dung như thế.
Cô ta vừa lái xe rời khỏi biệt thự Mộc Gia, thì phía sau đã có một chiếc xe lạ đuổi theo sau.
Đây là người mà Ngôn Kiến Hào phái đến, để theo dõi nhất cử nhất động của cô ta.
Đến một khách sạn lớn, cô ta dừng xe lại, rồi õng ẹo mà đi vào bên trong.
Thật không may là vì xảy ra tai nạn, nên chiếc xe theo đuôi lại mất để dấu của cô ta.
Mộc Tú Linh trong thang máy lấy son môi ra thoa lên, nhìn gương mặt và trang phục của cô ta lúc này thật giống một gái điếm chuyên nghiệp.
" Tiểu bạch kiểm chờ một chút, tôi sắp đến rồi đây!" Cô ta nở nụ cười thích thú nói.
\_\_\_\_\_**.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...