Vương Kỳ Khôn là bị dọa cho sợ rồi đi, hắn ngớ ngẩn không biết nói cái gì, càng không dám tin là Bạch Ngọc Trân vậy mà lại đi nói hết cho Lệ Tử Sâm biết.
" Là mày ép cô ấy có phải hay không?" Vương Kỳ Khôn phẫn nộ, hắn đứng dậy cầm súng hướng Lệ Tử Sâm hỏi.
" Kỳ Khôn, đủ rồi! Anh không cần phải vì em mà hại thêm người vô tội đâu, kết thúc đi có được không?" Lúc này Bạch Ngọc Trân từ trên lầu nhẹ bước đi xuống, cô lớn giọng lên tiếng.
" Em nói được rồi sao? Ngọc Trân, là khi nào vây, tại sao lại không cho anh biết?" Vương Kỳ Khôn mừng rỡ nhìn cô ấy hỏi, hắn lập tức buông vũ khí xuống.
" Khoảng một tuần trước, chỉ là em không muốn để anh biết vội mà thôi! Kỳ Khôn, khoảng thời gian này cảm ơn anh rất nhiều, là anh đã giúp em thắp sáng tim mình, dũng cảm bước về phía trước! Nhưng dù là như vậy, em cũng không đồng tình chuyện anh đã làm với Vũ Minh Nguyệt!" Bạch Ngọc Trân ủ rũ nhìn hắn đáp.
" Ngọc Trân, tất cả những việc anh làm đều là vì em mà thôi! Anh không cam tâm nhìn bọn chúng hạnh phúc, mà em lại phải sống dằn vặt trong đau khổ!"
" Kỳ Khôn, anh đừng nói gì nữa! Anh như vậy không phải là giúp em, mà chỉ khiến bản thân anh trở nên giống Lệ Tư Ý hơn mà thôi! Cô ta đã trả giá cả đời ở bệnh viện tâm thần rồi, thế giới này không còn ai nợ em hết! Anh có hiểu hay không? Anh làm như thế thì có khác gì cô ta đâu!"
" Em không muốn ngày ngày phải sống trong hận thù, em bây giờ chỉ muốn có thể yên bình sống hết cuộc đời này mà thôi! Kỳ Khôn, oan oan tương báo, đến khi nào thì mới kết thúc đây? Nhìn anh vì em mà làm những chuyện tán tận lương tâm như vậy, em cảm thấy bản thân rất có lỗi! Em không muốn như vậy!"
" Ngọc Trân!" Vương Kỳ Khôn đau lòng nhìn cô, hóa ra trong mắt cô hắn từ lúc nào đã biến mình thành Lệ Tư Ý thứ hai rồi.
Một kẻ điên, chỉ muốn làm hai người vô tội.
" Nếu như anh đã hiểu ra, em nghĩ anh nên biết mình phải làm gì rồi!" Bạch Ngọc Trân mong chờ nhìn hắn nói.
Vương Kỳ Khôn ửng đỏ hốc mắt, hắn hít một hơi sâu, lấy lại tinh thần, rồi chậm rãi hỏi cô ta." Ngọc Trân, nếu như anh thay đổi, em có đồng ý tha thứ cho anh hay không?"
" Sẽ, em nhất định sẽ tha thứ cho anh! Cho dù có phải chờ bao lâu đi nữa, em cũng sẽ chờ anh!" Bạch Ngọc Trân gật đầu đáp, bởi trong tim cô từ lúc nào đã dần tồn tại bóng hình của hắn.
" Được, anh chỉ cần có câu nói này của em mà thôi!" Hắn mỉm cười nói, rồi lại quay người nhìn đến Lệ Tử Sâm.
" Tôi sẽ đi tự thú, trả lại trong sạch cho Vũ Minh Nguyệt! Cũng như sẽ phải chịu tất cả tội lỗi mình đã gây ra, chỉ mong anh sau này có thể giúp tôi trông chừng Ngọc Trân, đừng để cô ấy phải chịu thêm bất kỳ ủy khuất nào nữa!"
" Còn có, Shinigami không dễ tiêu diệt như vậy đâu! Tôi sẽ cho anh biết một số tài liệu quan trọng, hi vọng anh có thể dùng nó để giải quyết sạch sẽ tổ chức này!"
Vương Kỳ Khôn cuối cùng cũng chịu buông tay, hắn thành thật nói.
Bởi vì nếu như hắn bị bắt, thì gốc rễ của Shinigami sẽ cho sát thủ đến xử lý những người thân cận của hắn, và và Bạch Ngọc Trân sẽ là mục tiêu đầu tiên.
Vì vậy hắn phải nhờ Lệ Tử Sâm giải quyết đám người này, thì may ra cô mới có thể sống một cuộc sống an toàn.
Nói đến đây, Vương Kỳ Khôn quay lại nhìn Bạch Ngọc Trân một lần nữa, ánh mắt của hắn chứa đựng cả một bầu trời thâm tình.
Suy cho cùng, hắn cũng chỉ vì quá yêu cô, nên mới làm chuyện ác mà thôi, có phần đáng trách nhưng cũng rất đáng thương.
Nhờ có một số tài liệu của Vương Kỳ Khôn, cho nên Vũ Minh Nguyệt mới có thể an toàn, cô không con bị nghi oan là kẻ buôn hàng cấm nữa.
Mặc khác, ở bên nước F.
Sau khi Lệ Tử Sâm gửi tư liệu về những tên trùm ở bên đó cho Bạch Tử Lẫm, thì hắn cũng nhanh chóng hành động, rất nhanh liền có thể thu một mẻ lưới lớn, tóm gọn cả một lũ.
Bên trong cục cảnh sát quốc tế, Jiro cũng đã được áp giải về.
Biết mình bị Vương Kỳ Khôn bán đứng, ông ta vô cùng phẫn nộ, không ngừng mắng nhiếc hắn.
" Vương Kỳ Khôn, mày là con sói mắt trắng! Tao có chết cũng không tha cho mày đâu, thằng khốn nạn!" Ông ta ngồi sau song sắt, mắt trợn trừng vô cùng kinh dị.
Lúc này Bạch Tử Lẫm từ bên ngoài đi vào, hắn ta nhìn Jiro nở một nụ cười lạnh." Này, ông có nhớ tôi không?"
" Mày...mày là ai?" Ông ta cảm thấy hắn rất quen, nhưng lại không nhớ ra được hắn là ai.
" Bạch Phẩm Siêu, tôi chính là con trai của ông ấy! Jiro, thù giết cả gia đình tôi, hôm nay tôi đến là để đòi mạng ông đó!" Bạch Tử Lẫm nhếch môi nói.
" Hóa ra là mày, thảo nào tao lại cảm thấy mày quen như vậy! Năm đó tao đáng ra là không nên tha cho cái mạng chó của mày!"
" Bây giờ nghĩ đến thì muộn rồi! Ở đây không giống bên ngoài, nên có chút hiu quạnh, tôi gọi người đến giúp vui cho ông có được không?" Bạch Tử Lẫm cong môi nói.
Jiro còn chưa kịp trả lời, thì phía sau đã có một nhóm ba, bốn tên đàn ông cao to đi vào.
" Tụi bây không được qua đây! Nơi này chính là cục cảnh sát, tụi bây không thể làm bậy được!" Ông ta kinh hãi lên tiếng.
\_\_\_\_**☃️ To Be Continued ☃️**\_\_\_\_.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...