Ở nhà họ Bạch, Vương Kỳ Khôn lúc này cũng đã nhận được tin tức gửi về, hắn vô cùng hài lòng với kết quả này.
Với số lượng ma túy lớn như thế, hắn tin chắc nếu không phải bị tử hình, thì Vũ Minh Nguyệt cũng sẽ rục xương ở trong tù mà thôi.
" Cô ta đã đến sở cảnh sát rồi sao? Hahaha, các người làm việc rất tốt, tôi nhất định sẽ thưởng thêm cho các người!" Vương Kỳ Khôn nở nụ cười thích thú nói.
Xác nhận kế hoạch đã thành công, Vương Kỳ Khôn tự đắc ngồi trên ghế sô pha rung đùi.
Chỉ cần nghĩ đến gương mặt sợ hãi của Vũ Minh Nguyệt ngay lúc này, hắn vô cùng hài lòng.
" Lệ Tử Sâm, không biết bây giờ mày muốn làm gì đây? Mày có tình nguyện dùng cả gia sản để cứu Vũ Minh Nguyệt ra hay không? Tao thật mong chờ!" Hắn cười khẩy nói.
Còn đang chìm trong vui sướng, thì người hầu bên ngoài chạy vào thông báo." Vương thiếu gia, bên ngoài có người muốn tìm cậu!"
Vương Kỳ Khôn nheo mắt khó hiểu, là ai đến tìm hắn đây? Trước khi trở về đây, hắn cũng đâu để bạn bè thân thích biết mình ở đây, chỉ có Bạch Gia biết hắn về mà thôi.
Tại sở cảnh sát, Vũ Minh Nguyệt lúc này tâm trạng vô cùng tồi tệ, cô ngồi như người vô hồn ở đó.
Cô không nghĩ ra được lý do nào, mà khiến Bạch Thanh Thanh kia muốn hại cô như vậy.
" Cô Vũ, yêu cầu cô hợp tác với chúng tôi! Cô bắt đầu kinh doanh thứ chất cấm nguy hiểm này từ lúc nào?" Viên cảnh sát nhìn cô lấy lời khai.
" Tôi không biết gì hết, các anh có hỏi bao nhiêu lần cũng vậy mà thôi!" Vũ Minh Nguyệt thẫn thờ đáp.
" Cô Vũ, đừng để chúng tôi phải dùng biện pháp mạnh!"
" Các anh là đang đe dọa tôi sao? Tôi muốn chờ luật sư của mình đến, cho đến lúc đó, tôi có quyền giữ im lặng!"
Viên cảnh sát không hài lòng nhìn cô, nơi này vốn dĩ rất ghét những người buôn ma túy, vậy nên bọn họ không hề có cảm tình với cô chút nào.
" Cô cứ cứng đầu đi, với số hàng cấm lớn như vậy, e rằng cô không thoát tội được đâu! Ở đây chúng tôi có tất cả bằng chứng, và chúng đều nhắm vào cô!"
" Tôi mặc kệ các anh có bằng chứng gì, tôi nói lại một lần nữa, tôi không có làm!"
Không thể hỏi gì từ Vũ Minh Nguyệt, cảnh sát buộc phải đi ra ngoài.
Lúc này Bạch Thanh Thanh cũng ở đây, cô ta liền lên tiếng.
" Cho hỏi, tôi có thể vào nói chuyện với cô ấy một chút được không? Biết đâu nghe lời khuyên của tôi, cô ấy có thể nhận tội!"
Cảnh sát nhìn nhau, nhưng rồi cũng quyết định để cô ta vào trong.
Bạch Thanh Thanh vui vẻ nói cảm ơn, rồi mở cửa đi vào bên trong.
" Giám đốc, lại gặp nhau rồi!" Cô ta mở miệng lên tiếng, khi nhìn thấy dáng vẻ mỏi mệt của Vũ Minh Nguyệt.
" Bạch Thanh Thanh, cô còn đến đây làm gì hả?" Vũ Minh Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn cô ta nói.
" Hừ, bao nhiêu đây đã là gì? Chị họ của tôi còn phải chịu khổ hơn cô nhiều, nếu như anh Kỳ Khôn không nói, thì tôi còn không biết chuyện này đó!"
" Cô là đang nói cái gì? Tôi hoàn toàn không hiểu!"
" Bớt giả vờ giùm tôi! Cô và Lệ Tử Sâm, hai người làm sao có thể vui vẻ sống hạnh phúc? Trong khi chị Ngọc Trân lại bị hủy hoại, người sống không ra người! Là các người hại chị ấy, các người cũng nên nếm mùi đau khổ chứ?" Bạch Thanh Thanh tức giận, cô ta nghiến răng nói lớn.
" Cô...!Ngọc Trân là ai chứ? Tôi không biết cô ta!" Vũ Minh Nguyệt đầu loạn vô cùng.
" Chị ấy chính là hôn thê của Lệ Tử Sâm, người bây giờ là chồng của cô!" Bạch Thanh Thanh càng nói lại càng thấy phẫn nộ.
" Dựa vào cái gì mà hai người kết hôn hạnh phúc, còn chị ấy lại bị lũ khốn kia hãm hại, mất cả đời con gái chứ? Vũ Minh Nguyệt, tôi chỉ là thay chị của mình trả thù mà thôi, cho nên cô hãy trả giá cho tội lỗi của mình đi! Cả cô và tên khốn Lệ Tử Sâm kia, đều xuống địa ngục cả đi!"
Nói rồi Bạch Thanh Thanh ung dung mở cửa đi ra ngoài, bỏ lại Vũ Minh Nguyệt với hàng ngàn câu hỏi không biết hỏi ai.
" Ngọc Trân? Vị hôn thê của Tử Sâm?" Cô ôm đầu thở dài, Vũ Minh Nguyệt không biết là mình đã đắc tội nhiều người như vậy.
Họa từ đâu mà cứ đổ xuống đầu cô không tha.
Đường Cẩm Hoa nghe tin cũng nhanh chóng chạy đến sở cảnh sát, bà ấy làm sao để con dâu vàng bạc của mình bị bắt đi được chứ?
" Minh Nguyệt, con có làm sao hay không? Bọn họ có bắt nạt, hay ép cung con không vậy?" Bà ấy lo lắng hỏi.
" Mẹ, con không sao! Họ không có làm gì con cả, chỉ là những chuyện này con thật sự không có làm, là có người muốn hãm hại con!" Vũ Minh Nguyệt đau khổ đáp.
" Minh Nguyệt đừng sợ! Mẹ sẽ không để con xảy ra chuyện đâu, Tử Sâm cũng sẽ tìm cách đưa con ra khỏi đây! Con đừng lo lắng!" Bà ấy dỗ dành, luôn miệng trấn an cô.
" Mẹ, cảm ơn vì đã tin tưởng con!" Cô rươm rướm nước mắt nói.
" Cố gắng lên, con không làm gì sai thì không cần sợ! Cứ yên tâm, Lệ Gia sẽ không bỏ rơi con đâu!"
Tình trạng của Vũ Minh Nguyệt nhanh chóng được các tên săn tin đưa lên đầu đề, tiếp đó là một làn sóng tẩy chay dữ dội ập đến, khiến Lệ Thị và King đều bị ảnh hưởng trầm trọng.
Điều này đã ảnh hưởng rất nhiều đến Lệ Gia, cũng như danh tiếng của Lệ Từ Liêm và Lệ Tử Sâm.
\_\_\_\_**✒ To Be Continued ✒**\_\_\_\_.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...