Giữa lúc nguy hiểm cận kề, Đường Cẩm Hoa đã nhanh chóng chạy đến, bà ấy đá bay con dao nhỏ trên tay Lệ Tư Ý.
" Cô điên rồi! Lệ Tư Ý, nếu cô cứ chấp mê bất ngộ như vậy, tôi sẽ thay mặt Lệ Gia trừng trị cô thích đáng!"
" Bà làm được gì tôi? Sắp chết đến nơi còn cứng đầu, nếu bà muốn chết như vậy, tôi sẽ giúp bà toại nguyện!" Lệ Tư Ý hất hàm nói.
Đường Cẩm Hoa có võ thuật phòng thân, nhưng một mình bà ấy thì không thể nào đánh lại những tên đàn ông cơ bắp này được.
Nhưng nếu bà ấy không hành động, thì ba người có lẽ sẽ chết cùng nhau ở đây mất.
" Các người đứng đó làm gì? Mau lên hết đi, giết chết bà ta cho tôi, tiền thưởng sẽ không thiếu!" Lệ Tư Ý lớn giọng ra lệnh.
Nghe đến tiền, bọn chúng lập tức xông lên, bắt đầu động tay động chân với một người phụ nữ.
" Muốn hại con dâu và cháu gái ta, vậy thì phải xem bản lĩnh của các ngươi rồi!" Đường Cẩm Hoa lạnh giọng nói, hơi thở nặng nề hơn bao giờ hết.
Dứt lời, bọn chúng đã xông vào, từng quyền cước đánh ra là muốn lấy mạng người a.
Vũ Minh Nguyệt vẫn còn bị giữ lại, cô không thể trợ giúp bà ấy, chỉ có thể bất lực đứng nhìn.
Sức lực phụ nữ không thể nào bằng đàn ông được, đã vậy tay bà ấy còn bị thương, căn bản không phải là đối thủ của bọn chúng.
Lệ Tư Ý âm thầm đứng bên ngoài quan sát, cô ta hả hê khi thấy bà ấy bị đám côn đồ đánh không nương tay.
Nhưng bao nhiêu đây vẫn chưa đủ, cô ta là muốn mạng của Đường Cẩm Hoa.
" Mụ già chết tiệt, xem tôi xử lý bà thế nào!" Lệ Tư Ý thì thầm trong miệng, cô ta đi đến chỗ chất đống đồ vật, từ bên trong lấy ra một thanh gỗ to.
" Không, không thể!" Vũ Minh Nguyệt luôn quan sát cử động của cô ta, cô đã nhận ra được ý đồ thâm độc của ả.
" Chết đi mụ già phiền phức!" Lệ Tư Ý đi đến phía sau lưng Đường Cẩm Hoa, cô ta cầm gậy gỗ vung lên thật cao, rồi hét lớn.
" Lệ Tư Ý, không được!" Vũ Minh Nguyệt kịch liệt giẫy giụa, cô dùng hết sức vùng khỏi sự khống chế của tên côn đồ, dùng hết sức chạy đến.
" Bốp!" Nhưng đã quá muộn, Lệ Tư Ý đã tuyệt tình xuống tay với bà ấy.
Đường Cẩm Hoa gục xuống, máu trên đầu bà ấy không ngừng chảy ra, ướt đẫm sàn nhà cũ kỹ.
" Mẹ ơi!" Vũ Minh Nguyệt vội đỡ bà ấy, cô ôm Đường Cẩm Hoa vào lòng khóc nức nở.
Dù là mẹ chồng, nhưng bà ấy đối xử với cô rất tốt, cô sớm đã xem bà ấy là mẹ ruột của mình rồi.
" Mẹ tỉnh lại đi! Mẹ có nghe con gọi không? Cầu xin mẹ hãy nói gì đó đi!"
Mặc cho cô khóc lóc thảm thiết, nhưng bà ấy không thể trả lời được, cú đánh của Lệ Tư Ý quá mạnh.
Cô ta còn nhắm vào chỗ hiểm, với mục đích nếu không chết thì cũng phế.
" Mày không cần phải khóc như vậy đâu, bởi vì hai mẹ con mày sẽ là người tiếp theo đó!" Lệ Tư Ý thấy cô như thế càng thêm khoái chí, cô ta nhặt con dao nhỏ lên vuốt ve nói.
" Cô là một con quỷ! Lệ Tư Ý, tôi cho dù hôm nay có trở thành ác ma cũng sẽ không tha cho cô đâu!!" Vũ Minh Nguyệt hốc mắt đỏ ngầu, cô phẫn hận nhìn Lệ Tư Ý gầm lên.
" Hừ, mày thật là lắm lời! Có điều, tao có một suy nghĩ khác rồi, cho dù mày có chết, tao cũng phải biến mày thành một con điếm rẻ tiền nhất!"
" Ả ta hôm nay sẽ cho các người chơi thoải mái! Nhưng nhớ là phải nhẹ nhàng thôi, dù gì cũng vừa mới sinh con xong, đừng để ả chết sớm quá!" Cô ta nhìn đám côn đồ nói.
" Nếu vậy thì còn gì bằng chứ! Lệ tiểu thư, chúng tôi cảm ơn cô rất nhiều!" Bọn chúng nghe vậy đã rối rít cảm ơn cô ta, sau đó liền đưa ánh mât dâm tà nhìn Vũ Minh Nguyệt.
Nhưng trái ngược với mong muốn của Lệ Tư Ý, cô không hề sợ hãi, mà vẻ mặt còn có chút dọa người.
Vũ Minh Nguyệt nhặt mảnh thủy tinh bên cạnh Đường Cẩm Hoa, cô phải liều mạng với những con quỷ này.
" Đến đây đi! Một là ta chết, hai là các ngươi chết! Có bản lĩnh thì đến đây giết ta đi, lũ khốn kiếp!" Cô siết chặt tay thành quyền, mắt đăm đăm nhìn bọn chúng hét lên.
Là đàn ông, những tên côn đồ này làm sao để cho cô uy hiếp, bọn chúng nở nụ cười ranh mãnh đến chỗ cô.
" Vợ của Lệ Tử Sâm sao? Xem ra cũng là một món đồ chơi tốt, để xem tối nay ông đây có chơi chết mày không?" Bọn chúng dùng những lời nói khiếm nhã nói với cô.
Không nhìn thấy trong tay cô có vũ khí, tên đại ca như thiêu thân lao vào.
" Phập!" Âm thanh bén ngọt vang lên, bụng của hắn đã bị Vũ Minh Nguyệt đâm thủng.
" Để xem ai là kẻ phải chết!" Cô nhỏ giọng nói với hắn, rồi lại dùng sức đâm sâu hơn.
" Ahhh, con khốn chết tiệt!" Hắn chỉ kịp kêu lên vài tiếng, rồi đổ gục xuống dưới đất.
" Đại ca!!" Bọn đàn em kinh hồn bạt vía kêu lên.
" Bọn tao phải giết mày trả thù cho đại ca, con tiện nhân!" Ba bốn tên còn lại thấy đại ca bị cô giết rồi, phẫn nộ gào rống dữ dội.
Trong chớp mắt, bọn chúng đã khống chế được Vũ Minh Nguyệt, hung tàn đè cô dưới đất.
Một tên trong bọn chúng dùng dao kề vào cổ cô, chuẩn bị hành quyết.
" Rầm!!!" Cánh cửa container bất ngờ bị thứ gì đó phá tan, Lệ Tử Sâm ở bên ngoài hiên ngang bước vào.
\_\_\_\_\_**.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...