Vu Khả mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, nơi cô đứng bốn bề đều là bóng tối, không có lấy một chút ánh sáng.
Cô đi rất lâu nhưng mãi chẳng tìm được đường ra.
Trình Diệp xuất hiện mang theo ánh sáng, cô hạnh phúc chạy tới bên hắn, nhưng sao lại càng chạy càng xa thế này, tại sao càng chạy ánh sáng kia lại càng mờ dần.
Lồng ngực cô quặn thắt lại, gương mặt đẫm nước mắt, liên tục gọi tên Trình Diệp, xin lỗi hắn, thế nhưng hắn vẫn cách xa cô, rồi lại bị bóng tối bao trùm.
Khoảnh khắc Vu Khả trong giấc mơ sụp đổ cũng là lúc Vu Khả ở hiện tại tỉnh lại.
Cô ngửi được mùi thuốc sát trùng, mùi đặc trưng ở bệnh viện.
Cô cũng biết Trình Diệp không có ở đây.
“Khả Khả, em tỉnh rồi sao, làm anh lo chết mết.” Vương Dịch Phong mừng rỡ, vội đi gọi bác sĩ.
Cô không có vấn đề gì, Vương Dịch Phong mới thở hắt ra.
“Em có đói không? Có muốn ăn gì không?”
“Khả Khả…”
Anh nói chuyện liên tục nhưng cô không đáp lại một lời, ánh mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ.
“Em không bị sao hết, anh đến kịp, đánh bọn chúng tơi bời giúp em rồi, đừng lo gì nhé.”
Vu Khả biết chứ, lúc cô sắp bị bọn chúng làm nhục, Vương Dịch Phong cũng xuất hiện.
Chỉ là bóng dáng đó không phải thứ mà cô mong chờ.
Mà hắn thì có lẽ vẫn đang mây mưa cùng cô gái khác.
Vương Dịch Phong nhìn cô như vậy cũng không đành lòng.
Năm ngày trước Chu Tâm Bình tới gặp anh, cô ta muốn cùng anh làm một cuộc giao dịch.
Tất nhiên anh không chấp nhận.
Anh báo cho Trình Diệp, hắn lại khinh thường, chế nhạo anh: “Anh thì tốt rồi, chẳng phải nhân cơ hội này anh nên bảo vệ cô ấy sao? Sau đó thì hai người quay lại.
Cô ấy có bị sao thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”
Anh thở dài, không phải không biết chuyện giữa hai người, lại bất lực không biết nên làm như thế nào.
Anh thích cô là thật, cũng muốn cô ở bên anh, nhưng mà anh đã đánh mất rồi, giờ muốn quay lại thật sự rất khó.
Điều anh có thể làm bây giờ là chúc phúc cho cô.
Cũng từ lần đó anh đã cho người theo dõi hành tung của cô ta, còn anh thì bảo vệ cô.
Sáng nay anh có tin Chu Tâm Bình tới nhà bỏ hoang, liền nghĩ có chuyện không ổn, may mà anh đến kịp, nếu không sẽ ân hận cả đời.
Vu Khả ở bệnh viện hai ngày, chuyện này cô giấu cả ba mẹ, chỉ nói là đi đâu đó giải khuây, người bên nhà hắn cũng không để ý, cộng thêm có Vương Dịch Phong, mọi tin tức đều được anh chặn lại.
Vương Dịch Phong chăm cô từng li từng tí, làm đủ trò cho cô, Vu Khả lại vẫn rất ít nói, cả ngày trầm tư.
“Dịch Phong, em muốn đi gặp Chu Tâm Bình.” Vừa xuất hiện, Vu Khả muốn đi gặp người hại cô.
“Anh đưa em đi.”
Cô gật đầu chấp nhận.
Chu Tâm Bình vào tù rồi, tội lớn tội bé chồng lên nhau, chuẩn bị đưa ra toà xét xử, tham ô, làm chuyện bất hợp pháp, tất cả đều tham gia.
Vu Khả gặp lại cô ta, Chu Tâm Bình thân tàn ma dại, đầu tóc bù xù, chỉ có đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô, nếu không phải cách một tấm kính, không phải vẫn còn bảo vệ, cô ta nhất định sẽ lao tới đánh cô.
“Cô vẫn còn kiêu ngạo được sao? Haha, tin xấu của cô sẽ được truyền ra sớm thôi.
Haha, cô sẽ bị huỷ hoại tất cả, haha…” Cô ta phá lên cười, giống như đã phát điên rồi.
“Thật may cho tôi, tôi chả bị làm sao hết, tôi vẫn còn là tiểu thư, cao cao tại thượng nhìn cô bị giam trong tù.”
Vu Khả lạnh lùng nhìn bộ nail của mình, trước khi đến đây cô đã tới spa làm đẹp, ít ra cũng phải giương oai trước mặt Chu Tâm Bình.
“Cô vẫn là con đàn bà bị nhiều tên chơi qua, cô ra vẻ cái gì, cũng là đ* mà thôi!”
“Vậy sao?” Vu Khả nhướn mày, ánh mắt trở nên sắc bén.
“Cô bị bận rồi, Trình Diệp sẽ không cần cô nữa, chẳng ai cần cô nữa, không một ai chống lưng, làm sao cô sống được.”
Chu Tâm Bình nghĩ mình đã nói trúng được điểm đau của Vu Khả, nhưng Vu Khả lại chỉ cười nhạt.
“Vậy thì cô không biết rồi, tôi là đại tiểu thư Vu gia đấy.
Tôi không cần Trình Diệp vẫn có thể sống được, không có anh ta tôi có đàn ông khác.
Không giống cô, lên giường với đàn ông để kiếm tiền.”
Chu Tâm Bình nghe xong, sắc mặt giảm xuống.
Cô ta không biết chuyện này, cô ta cứ nghĩ Vu Khả vì câu được rùa vàng nên mới như vậy, sao lại thành ra thế này rồi.
“Tại sao… Tại sao lại như vậy…”
“Tại vì tôi giàu!” Vu Khả nhếch môi, nhìn cô ta đã hoảng loạn.
“Dùng trò bẩn thỉu để hạ thấp người khác cũng không khiến cô sang lên được đâu.
Những gì không phải của mình thì đừng có giành, còn đã là của mình thì phải biết mà nắm giữ.
Chúc cô ở tù vui vẻ.”
Vu Khả nói xong, lạnh lùng quay người đi.
Câu cuối cùng cô nhắc cô ta, cũng chính là nhắc bản thân cô.
Là cô có không biết giữ, mất đi mới hối tiếc, nhưng không còn kịp nữa rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...