Kể từ ngày hôm đó, Trình Diệp đều không về nhà nữa, suốt ngày chìm vào truỵ lạc.
Tin tức về hắn xuất hiện đầy trên các trang báo, ba mẹ hai bên đều lo lắng gọi điện hỏi hắn.
“Con sẽ li hôn.”
“Sao lại vậy.”
“Ba mẹ muốn biết chuyện gì thì đi mà hỏi Vu Khả.”
Trình Diệp hắn không để tâm chuyện của mình thế nào nữa, bây giờ hắn chỉ muốn quên đi việc mình từng ngu ngốc hi sinh thế nào.
Ba mẹ cũng hỏi Vu Khả, cô chỉ im lặng.
Chuyện đã đến đỉnh điểm khi Trình Diệp đưa gái về nhà, còn muốn làm chuyện ấy ngay trong phòng tân hôn của hai người.
“Trình Diệp, một tháng của chúng ta vẫn chưa kết thúc, anh như vậy là có ý gì.”
“Không cần nữa.
Chẳng phải nói sẽ li hôn rồi sao, tôi làm gì có liên quan đến cô sao?” Đôi mắt Trình Diệp nhìn cô rất hờ hững, Vu Khả nhận ra được hắn chết tâm rồi, chẳng còn quan tâm cô nữa.
“Trình Diệp, anh…”
“Cút!” Hắn lạnh lùng buông một câu, dẫn cô gái kia vào phòng.
Vu Khả nhìn hắn say khướt gục vào người cô gái kia, tim nhói lên.
Đây là lần đầu tiên hắn đưa người phụ nữ khác về nhà, còn quát cô đến đau lòng như vậy.
Trước đây hắn thế nào không phải cô không để tâm sao? Tại sao bây giờ lại như vậy?
Vu Khả không nhận ra nước mắt cô đã rơi từ bao giờ.
Cô vội vàng lau đi, nhưng nó vẫn cứ rơi, tim vẫn từng hồi đau nhói.
Cô vụt chạy, muốn thoát khỏi không khí ngột ngạt này, ở đây đau quá, cô không thở được.
[…]
Cô bị cơn lạnh làm tỉnh lại, xung quanh đều là mùi ẩm mốc, tối đen như mực.
Vu Khả day day huyệt thái dương, nhớ lại chuyện tối qua.
Lúc đó cô rất đau lòng, chỉ biết chạy rồi chạy, sau đó thì bị một chiếc xe ngăn lại.
Cô… bị bắt cóc rồi, lần đầu tiên trong đời cô gặp phải cảnh này.
Sẽ không xui như vậy chứ? Nếu bắt cóc tống tiền thì cô toang rồi, Trình Diệp sẽ không đến cứu cô nữa đâu.
Đột nhiên cô lại tủi thân muốn khóc nữa rồi.
Vu Khả, đừng sợ, đừng sợ…
Vu Khả chỉ còn cách co chân lại, ngồi một góc, tự an ủi bản thân.
Trải qua biết bao nhiêu chuyện như vậy, người xuất hiện lúc cô gặp khó khăn luôn là Trình Diệp, cô buồn là Trình Diệp sẽ ở bên, là trêu chọc ác ý, nhưng thật ra hắn là đang phân tán chú ý của cô, khiến cô không đau lòng nữa.
Là hắn luôn cưng chiều, bảo vệ cô, vậy cô thì sao?
Cô chỉ biết ích kỉ nghĩ đến bản thân, cứ xem việc hắn làm là lẽ đương nhiên.
Cô từng suy nghĩ đến việc thay đổi, nhưng rồi lại chẳng làm gì ngoài hưởng thụ sự chăm sóc của hắn.
Cho nên việc đến nước này đều là lỗi của cô.
“Cô ta chưa tỉnh thì không biết đánh cho tỉnh hả?” Giọng nói ở bên ngoài truyền vào, cô nghe rất quen nhưng lại chẳng nhận ra đó là ai.
Cánh cửa mở ra, Vu Khả bị ánh sáng làm chói mắt, đưa tay che mắt mình lại.
Trong phòng cũng được bật đèn, cô phải thích ứng được mới nhìn rõ mặt của cô ta.
“Sao, quên tôi rồi hả?”
Vu Khả nhận ra đó là cô thư kí kia.
Đằng sau cô ta còn hai người đàn ông, nhìn đều là dân đòi nợ chém mướn thuê.
“Vu Khả nhỉ, có biết vì sao cô bị bắt tới đây không?”
Đối diện với cô ta, cô hết sức trấn án bản thân phải bình tĩnh.
“Oh, cô vừa khóc sao? Sao giờ không khóc nữa? Tiểu thư à, chút nữa tôi muốn xem cô còn dáng vẻ tiểu thư nữa không?” Cô ta vừa nói, vừa dùng ánh mắt tàn ác nhìn cô, tay bóp chặt cằm Vu Khả.
Vu Khả không nói gì, chỉ đăm đăm nhìn cô ta, rơi vào tay người ta rồi, cô không thể cứ ngu ngốc cãi nhau được.
“Biết vì sao cô ở đây không? Vì cô hại tôi mất đi rất nhiều thứ đấy.”
Chu Tâm Bình cao ngạo nhìn cô, căn bản đã xem cô chẳng ra gì, thế nhưng Vu Khả lại vẫn quật cường không nói lại càng chọc tức Chu Tâm Bình.
Tại sao trong tình trạng này mà Vu Khả vẫn còn mang dáng vẻ tiểu thư quyền quý còn cô ta dù cố gắng bao nhiêu vẫn không được.
Chu Tâm Bình điên rồi, sắc mặt thay đổi, bật cười khanh khách.
“Vu Khả, cô chết chắc rồi, ngày mai cô sẽ không còn được như bây giờ nữa, tất cả mọi người sẽ quay lưng lại với cô, haha…”
Vu Khả nhận thấy điều không ổn nhưng cô không kịp phản kháng nữa, bóng của hai tên đàn ông che mất ánh sáng, bọn chúng nhăm nhe nhìn cô cười kinh tởm.
“Cô điên rồi, thả tôi ra, này…”
“Đừng chạm vào tôi…”
“Da dẻ mịn màng như vậy, thật muốn xơi cô em liền, phi vụ này không tồi.”
Vu Khả dãy giụa, nhưng nào phải đối thủ của hai tên đàn ông kia, cô trơ mắt thấy Chu Tâm Bình bỏ mình lại, trơ mắt nhìn hai người đàn ông kia có ý xấu với mình.
Cô bất lực rồi, nước mắt chực rơi xuống.
“Trình Diệp, mau đến cứu em…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...