“Trình Diệp, tôi muốn giết anh, tên khốn, tôi muốn li hôn!”
“Vẫn còn sức để mắng người sao? Nhưng giờ anh bận đi làm kiếm tiền nuôi em rồi.
Ngoan, tối nay anh về rồi lại để em mắng.
Nhưng mắng trên giường nhé!”
Trình Diệp nháy mắt, tốt bụng nhắc cô câu cuối.
Vu Khả “giận tím người” ngồi trên giường ném đồ vào cửa.
Aaa, thật tức chết cô mà.
Cô lết xác đi tắm, nhìn bao nhiêu vết hôn trên người, cô thề cô sẽ đánh chết tên đó, phải khiến cho hắn phải sợ cô!
Vu Khả xuống nhà, quản gia nói rằng cô gái hôm qua đã thú nhận đó không phải là con hắn, đang ở ngoài cổng muốn gặp cô xin lỗi.
Cô từ chối gặp, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội để li hôn lại thành ra thê thảm thế này, chính là do cô ta hại.
Ăn sáng xong, Vu Khả đến gặp hội chị em, tất nhiên là hội nhà giàu rồi, hẹn nhau mua sắm rồi ngồi cà phê buôn chuyện thôi.
“Khả Khả, sao nhìn cậu mệt mỏi vậy?”
“Còn phải hỏi, tối qua chắc mãnh liệt lắm, đúng không?”
Hai cô bạn của cô luyên thuyên, nhìn cô cười gian.
“Chồng ngoại tình.”
Vu Khả đơn giản nói một câu, khiến mấy người ngồi nghe chuyện đồng thanh kinh ngạc: “Hả?”
“Hôm qua có người đến bảo mang thai con của Trình Diệp.
Sáng nay lại đến bảo là không phải.
Hắn cũng nói không phải.” Cô hờ hững kể.
“Chắc chắn trên Trình đại thiếu gia này dùng tiền uy hiếp rồi.”
“Chắc chắn đó là con của anh ta.
Nếu không sao anh ta lại phải bịt miệng cô ta bằng tiền.” Lâm Tĩnh, tiểu thư Lâm gia, cũng là bạn của cô lên tiếng.
“Đúng đấy, có khi nào đang đưa cô ta đi phá thai không?”
“Nếu không lên giường với Trình Diệp, liệu cô ta có dám mang bụng đến không?”
Vu Khả nghe bọn họ đoán già đoán non, thấy cũng đúng.
Nếu cô gái kia không ngủ chung với Trình Diệp, cô ta lấy đâu ra cái gan lớn thế để đưa con đến đòi công bằng.
Lại nói cô ta rất tự tin khi đến, Trình Diệp đã làm gì đó khiến cô ta phải đến xin lỗi.
Chuyện này có ẩn tình rất lớn!
Vu Khả ôm một bụng nghi hoặc về nhà, trên đường gặp cô gái lúc sáng đang đi trên đường, mặt rất quạu.
Cô dừng xe, gọi cô ta lên.
“Cô cứ yên tâm sinh em bé đi, tôi lo cho cô.”
Cô ta ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn cô không thể tin được.
“Không phải bảo con của chồng tôi sao? Nói đi, cô ngủ với anh ta thế nào? Yên tâm đi, tôi muốn li hôn với anh ta nên sẽ giúp cô lên làm thiếu phu nhân.
À, cô tên gì?”
“Tôi tên Dương Nguyệt...!Hôm đó anh ấy uống say, sau đó...!anh ấy không chịu trách nhiệm.
Tôi cũng khó khăn quá nên...” Cô ta rất uất ức, nước mắt cũng sắp rơi ra rồi.
“Oh!” Thế mà bảo thủ thân như ngọc cơ.
Bảo cô lấy mất trinh tiết anh ta, không biết là ai lấy của ai đâu.
Vu Khả đưa cô ta về nhà, bảo quản gia sắp xếp cho cô ta một phòng.
Dù có phải con của hắn hay không thì cũng phải ở lại đây đã.
Chắc hẳn bây giờ Dương Nguyệt đang chửi thầm trong lòng bảo cô ngu ngốc, cô còn nhìn thấy nụ cười nhếch lên trên mặt cô ta kìa.
[...]
“Thiếu gia, thiếu phu nhân bảo muốn cưới vợ mới cho ngài, còn muốn li hôn.”
“À thế à? Nói với cô ấy tôi đã đặt mua 100 hộp rồi, sẽ từ từ chơi với cô ấy, chơi hết sẽ giúp cô ấy mang thai sau.”
“Nhưng mà hộp gì?” Tên thư kí ngu ngơ hỏi lại.
“Hộp gì thì cô ấy tự hiểu là được.
Mấy người chưa có vợ như cậu...!bỏ đi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...