Trình Diệp lại một tuần nữa không về nhà, gọi điện cũng không nghe.
Cô chỉ là muốn bàn chuyện li hôn thôi mà, có khi nào hắn ảo tưởng cô sẽ níu kéo hắn không? Hắn đã khiến cho cô triệt để ghét một người rồi.
Về phần Vương Dịch Phong, dù đã nói rõ ràng nhưng anh vẫn thường xuyên tới gặp cô, tình cờ gặp mấy lần.
Chẳng biết là tình cờ thật hay cố ý sắp xếp nữa, nhưng cô cũng đều làm lơ.
Hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào lại đi ăn với Vương Dịch Phong nữa.
“Hình như em rất rảnh rỗi.”
“Đúng vậy, nhà tôi và chồng tôi đều đủ sức nuôi tôi ăn chơi cả đời.” Vu Khả nói với giọng đương nhiên.
“Em không thử kinh doanh sao?”
Ý anh là cô đang ăn bám à?
“Tôi từng thử mở tiệm cà phê, cũng mở cửa tiệm quần áo rồi, kinh doanh khá tốt...”
Nhưng cô là người mau thích mau chán, mở được mấy tháng, kinh doanh vừa đi vào ổn định thì lại chả có hứng thú nữa, để đó cho mẹ lo, quán cà phê cũng để cho em họ.
“Có muốn mở tiệm bánh không? Em thích bánh ngọt, cũng biết làm bánh mà.” Vương Dịch Phong gởi ý.
Chẳng phải trước đây cô học làm bánh là vì anh sao?
Với cái tính của cô thì ăn bám là tốt nhất.
Nhưng mà sau này li hôn, cô cũng muốn làm một người phụ nữ độc lập, sợ sau khi li hôn ba mẹ lại không cung cấp đồng nào cho cô nữa.
“Tôi thấy ý này cũng hay.”
“Vậy chút nữa anh đưa em đi xem có chỗ nào hợp phong thuỷ để mở tiệm nhé?”
“Nếu anh rảnh.”
Vương Dịch Phong cười.
Mỗi câu nói của cô đều ra vẻ thản nhiên, trả lời một cách lạnh lùng nhưng lại có gì đó rất đáng yêu, đây mới chính là phong cách của cô.
Nhưng chỉ có Vương Dịch Phong mới nghĩ cô như vậy mà thôi...
[...]
Tin nóng!
Liên hôn giữa Trình - Vu có rạn nứt khi cả hai đều ngoại tình?
Tiêu đề báo ngày hôm nay là vậy, đầu báo còn có ảnh của Trình Diệp đi chung với cô thư kí kia và ảnh của cô với Vương Dịch Phong.
Sáng sớm hai người đã bị gọi về nhà chính, lại hai người hai xe khiến cha mẹ hai bên nổi giận đùng đùng.
“Hai đứa xem chuyện hai đứa làm đi!”
“Con...” Trình Diệp muốn lên tiếng giải thích, nhưng chẳng biết nói gì.
Chuyện này không chỉ liên quan đến vấn đề liên hôn hai nhà mà còn có vấn đề của công ty.
Vu Khả lại không nghĩ nhiều như vậy, hoặc là nói cô không bao giờ nghĩ đến mấy chuyện ở công ty.
“Nếu đã như vậy thì con nói thật luôn.
Thưa ba mẹ, chúng con đang có ý định li hôn.”
Lời nói này của cô thành công khiến mọi người chú ý đến mình.
Họ đều ngạc nhiên, nhìn cô không thể tin được.
“Khả Khả...!con...” Mẹ cô đi tới, cầm lấy tay cô, giọng run run.
“Chuyện này anh ta cũng đồng ý rồi, chỉ là chưa có cơ hội để nói với ba mẹ thôi.”
*Chát*
Một cái tát đau đơn giáng vào mặt cô.
Ba cô, người trước giờ chưa từng đánh cô vì chuyện gì lại ra tay với cô trước mặt bao nhiêu người.
“Tao nuôi mày ăn học, mày lại làm ra chuyện xấu hổ như vậy? Thằng đó thì có gì tốt?”
“Ít ra anh ấy còn thương con gái của ba!” Cô hét lên, đó cũng là lần đầu tiên cô dám lớn tiếng trước mặt ba mình.
“Chuyện liên hôn là các người tự làm, con có muốn không? Là hai người tự ý gả con đi mà không hỏi ý kiến con.
Hai người đã từng hỏi con có hạnh phúc chưa hay không?”
“Khả Khả...” Trình Diệp nhỏ giọng gọi cô.
“Còn anh nữa, rõ ràng từ trước tới nay anh không hề yêu tôi, lại đồng ý chuyện liên hôn này.
Chẳng lẽ không có liên hôn, công ty hai nhà sẽ không phát triển được sao?”
Vu Khả bây giờ đã bị cảm xúc lấn chiếm, cô muốn nói hết những chuyện trong lòng.
Lời cô nói đều đúng, chỉ trừ duy nhất một chuyện.
Trình Diệp không phản bác, nắm chặt tay thành nắm đấm.
“Ba mẹ, giữa chúng con thật sự không có tình yêu.”
“A Diệp...” mẹ cô ngẩng đầu nhìn hắn.
Đàn ông luôn là người sáng suốt nhất, ngay lúc này, hai người cha cũng không biết làm sao, thở dài.
“Nếu vậy...!hai đứa cứ li hôn đi!”
Vu Khả và Trình Diệp nhìn người nói ra câu này, là ba của hắn.
Vu Khả thì vui mừng, còn hắn thì hụt hẫng đến đau lòng.
Liên hôn chính là thứ để hắn níu giữ cô, bây giờ không còn liên hôn, hắn và cô có thể đến cả bạn bè cũng không làm được.
Vu Khả cúi đầu xem như cảm ơn, rồi quay lại nhìn hắn, mỉm cười.
Nụ cười này mang ý nghĩa cả hai đã được giải thoát, cô nào có biết chỉ là mong ước của một mình cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...