Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín

Chử Đồng rút tay của mình lại, Giản Trì Hoài lại nắm tay vào, sắc mặt cô sa sầm: “Câu mà em nói là một kiểu ví von. Anh làm giáo viên còn không biết nó có nghĩa là gì sao? Giống như việc anh là Tứ ca vậy, cho dù khi mới biết rất khó chấp nhận nhưng sự thực đã bày ra trước mắt, em vẫn nên vui vẻ chấp nhận, phải không?”

“Vẫn giận à?” Giản Trì Hoài nhìn vào mắt Chử Đồng, chẳng biết phụ nữ làm bằng gì, chuyện nhỏ này mà cũng chiến tranh lạnh với anh mấy ngày, có cần phải thế không.

“Em không giận.” Phải, không giận mà chẳng còn sức lực đâu để gần gũi. Chử Đồng cũng không muốn thể hiện một cách chủ động nữa: “Giản Trì Hoài, anh nhìn xem, chẳng phải em vẫn ổn đấy sao?”

Anh đương nhiên nhận ra cô chỗ nào cũng không ổn nhưng bảo anh vây quanh một người để dỗ dành, anh không làm được. Huống hồ, anh sai chỗ nào?

Giản Trì Hoài buông tay cô ra: “Anh ăn no rồi, em thì sao?”

Chử Đồng cầm đũa lên: “Em chưa no.”

Người đàn ông gật đầu, đẩy ghế ra, đứng lên trước. Chử Đồng thấy anh đi lên gác, tự ngồi ăn nốt bát cơm rồi mới lề mề trở lại phòng. Vừa đẩy cửa vào, cô đã thấy Giản Trì Hoài đã thay quần áo ngủ ra, chiếc quần dài màu be tôn lên đôi chân thẳng tắp, anh đeo đồng hồ lên cổ tay, xem ra là định ra ngoài.

Chử Đồng vô thức nhíu mày, đi tới trước giường. Giản Trì Hoài quay người lại: “Anh và Đông Tử đi uống rượu, tối nay đừng đợi anh, tự ngủ đi.”

Chử Đồng nghe tới đây, da đầu như sắp nổ tung tới nơi nhưng những lời ngăn cản đã tới bên miệng lại bị cô kiên quyết nuốt ngược vào trong. Giản Trì Hoài đứng ngay trước mặt cô, nếu không muốn anh đi, cô dĩ nhiên có hàng trăm cách đối phó, không được nữa thì màn dụ dỗ sở trường nhất cũng có thể bắt Giản Trì Hoài ở yên trong nhà. Nhưng lúc này, cô không làm được, bờ môi khẽ run rẩy. Giản Trì Hoài nhìn thẳng vào mắt Chử Đồng, trong ánh mắt có một sự kỳ vọng không rõ ràng, nhưng hồi lâu thấy cô không nói gì, tia sáng ấy cũng tắt lịm. Anh cúi đầu xắn cổ tay áo bên phải lên. Sau khi chậm rãi làm xong những việc ấy, Giản Trì Hoài cất bước vượt qua người Chử Đồng. Khi đi, bước chân hơi dừng lại, thấy cô mím môi rất chặt, lúc ấy anh mới cau mày sải bước ra ngoài.

Thấy anh đã ra khỏi phòng, cô ngồi phịch xuống mép giường, răng cọ vào môi dưới, lúc nhẹ lúc mạnh, cảm giác ngâm ngẩm đau càng khiến lòng Chử Đồng thêm khó chịu.

Khi Giản Trì Hoài tới, Đông Tử đã gọi sẵn rượu. Hai cô gái xinh xắn, trẻ đẹp đang ở trong phòng. Giản Trì Hoài ngồi dựa vào sofa, Đông Tử sai một trong hai cô: “Đi, qua đó chăm sóc.”

Cô gái đó đứng lên, Giản Trì Hoài liền xua tay: “Tôi tới uống rượu.”

Đông Tử tay kẹp điếu thuốc, gật đầu với hai người đẹp: “Các cô ấy à, kém hơn các ngôi sao kia một chút, chẳng trách anh ấy không thèm để mắt đến.” Cậu ta cầm bình rượu, ngồi bên cạnh Giản Trì Hoài: “Hôm nay lúc em gọi điện cho anh, đã nghĩ có khả năng anh không ra được, thật không ngờ. Tiểu Tứ tẩu lại chịu thả anh à?”

Giản Trì Hoài lườm cậu ta: “Cái gì mà Tiểu Tứ tẩu?”

“Bọn em biết rõ cả. Người phụ nữ đó sớm muộn cũng thành thì quá khứ, gọi cô ta Tiểu Tứ tẩu đã là đề cao cô ta rồi.” Giản Trì Hoài kết hôn cũng đã mời đám mấy người bạn tốt này của anh ăn cơm, chơi cũng chơi rồi nhưng chưa bao giờ dẫn Chử Đồng ra cho họ gặp mặt. Nếu trong lòng anh thừa nhận, liệu có làm vậy không?

Giản Trì Hoài đón lấy ly rượu, tự rót đầy ình: “Đừng nói linh tinh.”

“Haiz, cái miệng của em cứ thích nói nhăng nói cuội. Anh xem, Tiểu Tứ tẩu đó cũng ghê gớm lắm, không những tới đó chụp anh lại còn theo dõi. Chuyện ở khách sạn Hồng Thành lần trước làm em sợ suýt tè ra quần...”

“Được rồi, vô dụng!” Giản Trì Hoài ngắt lời cậu ta: “Ồn ào quá, không thấy chán à?”

Đông Tử chọc khẽ vào cánh tay anh một cái: “Lần này ra ngoài cô ta có gây khó dễ cho anh không?”

“Không, cô ấy đang dỗi, bực bội ngồi nhà kìa.”

“Aiyo, thấy chưa! Có người nào lại dám giận dỗi với anh sao? Hôm nào em nhất định sẽ nói chuyện với Tiểu Tứ tẩu, vì cái gì chứ?”

Giản Trì Hoài thuần thục lấy một điếu thuốc trong bao ra, châm lên, khẽ rít một hơi, lúc ấy mới nói: “Vì tôi ký hợp đồng với Lâu Mộc Ngôn đã lộ diện trước mặt các nhân viên Dịch Sưu.”

“Lần trước ở khách sạn Hồng Thành, cô ta chẳng phải đã biết anh là ông chủ của Dịch Sưu rồi sao?”

Giản Trì Hoài từ tốn nhả một làn khói trắng, mắt hơi nheo lại: “Lần trước ảnh hưởng không tốt lắm. Có người nói với cô ấy, ông chủ Dịch Sưu thứ sáu nào cũng triệu kiến một nữ minh tinh tới căn phòng đó, dĩ nhiên cô ấy phải nghĩ đó là cậu, sao tôi phải thừa nhận?”

“Xì!” Đông Tử cầm một nửa chai rượu lên tay, tự chỉ vào mình: “Dựa vào cái gì mà nghĩ là em?”

Giản Trì Hoài nhún vai, cầm ly rượu lên nhấp khẽ: “Có thể vì tôi quá hình tượng.”

“Mẹ, hình tượng chỗ nào?”

“Thôi được rồi.” Giản Trì Hoài đẩy mạnh một cái lên vai cậu ta: “Ra ngoài uống rượu, đừng có tán dóc!”

Chử Đồng ngồi viết bài tới tận nửa đêm, cô buồn ngủ rũ cả mắt, những chữ gõ lên trên máy tính ngay cả cô cũng sắp không nhận ra được nữa.

Cô không ngừng nhìn giờ, rèm cửa mở ra, bay phần phật, có thể nhìn ra ngoài cửa. Xe của Giản Trì Hoài sau khi đi ra ngoài vẫn chưa thấy về. Chử Đồng sốt ruột như lửa đốt, không có ấn tượng tốt với Đông Tử rồi, lần này thả rông, Giản Trì Hoài há chẳng phải sẽ như ngựa mất cương?

Di động đặt trên bàn máy tính đột ngột vang lên. Chử Đồng vội vàng cầm lấy, người gọi tới là Giản Trì Hoài. Lòng cô nhẹ nhõm hơn, bình tĩnh lại để nhận điện: “Alô!”


“Alô, Tiểu Tứ tẩu, tôi là Đông Tử. Tứ ca uống say rồi, tối nay tôi không để anh ấy về nữa, tôi sắp xếp chỗ ngủ cho anh ấy.”

Chử Đồng nghe xong, vậy mà cũng được? “Không cần, không cần làm phiền anh, anh cứ nói cho tôi biết địa chỉ, tôi tới đón anh ấy.”

“Đường khá xa, Tiểu Tứ tẩu, cô đừng có lo, tôi đưa anh ấy về chỗ tôi.”

“Anh ấy đâu, có ở bên cạnh anh không?”

Đông Tử liếc nhìn Giản Trì Hoài ở bên: “Đây này, đỡ cũng không đỡ được, nặng lắm, cứ quyết định vậy đi, chúng tôi về đây.”

“Alô...” Chử Đồng sốt sắng bật ra một tiếng nhưng đầu kia đã cúp máy.

Đông Tử nhét di động của Giản Trì Hoài vào túi quần của anh, nhìn anh nằm im đó bất động: “Đừng có nói với em anh say như chết thật rồi.”

“Biết tôi chưa say mà dám dùng di động của tôi gọi trộm?” Giản Trì Hoài mở mắt ra, ngồi dậy. Đông Tử dập tắt điếu thuốc trong tay: “Đi nào, chơi bài không?”

Giản Trì Hoài nhìn giờ: “Đi thôi!”

Sau khi nhận được điện thoại, Chử Đồng càng không ngủ nổi. Một người đã say bí tỉ lại cộng thêm một con sói háo sắc, người ta bảo gần mực thì đen, Giản Trì Hoài liệu có say rồi làm loạn không? Càng nghĩ cô càng cảm thấy có khả năng này, lỡ như thật sự phát triển tới bước ấy thì cô thiệt thòi rồi!

Chử Đồng vội vàng gọi lại nhưng thử mấy lần vẫn không ai nghe máy. Giản Trì Hoài ngồi trên bàn bạc, Đông Tử nói chơi domino cho kích thích. Di động và bao thuốc lá để cả trên bàn, tiếng chuông lảnh lót vang lên trong phòng. Giản Trì Hoài liếc nhìn, bên trên còn ghi mấy cuộc gọi nhỡ của Chử Đồng.

Bàn bắt đầu chia bài. Giản Trì Hoài sau khi nhận máy thì áp sát lỗ tai. Giọng nói gấp gáp của Chử Đồng vọng ra: “Alô, chào anh, anh cứ nói cho tôi biết Giản Trì Hoài đang ở đâu đi, tôi tới đón anh ấy.”

“Anh đang đánh bài.” Giản Trì Hoài nói một câu: “Sáng sớm mai quay về.”

Chử Đồng không ngờ người nhận điện là anh, nghe khẩu khí này hoàn toàn chẳng phải đang say khướt. Bên trong còn vọng vào giọng phụ nữ, tối nay chắc chắn là cô mất ngủ rồi: “Anh đang ở đâu?”

“Làm gì?”

“Anh ở đâu? Em qua!”

Giản Trì Hoài nói địa chỉ, sau đó cúp máy. Đông Tử ngồi bên cạnh bất chợt trêu chọc: “Chị dâu không yên tâm về anh thế cơ à, nửa đêm nửa hôm còn tới kiểm tra?”

“Cô ấy dám.” Giản Trì Hoài cầm bài lên. Anh cũng không phải rỗi việc, chỉ là cùng bạn bè uống rượu, chơi bài, chắc là Chử Đồng cũng không để bụng.

Thế mà, còn chưa tới nửa tiếng đồng hồ, cửa phòng đã bị đẩy ra. Cả dọc đường thật ra Chử Đồng vẫn còn ngây ngốc, dẫu sao cô không quen biết bạn bè của Giản Trì Hoài, cứ xông vào như vậy người ta có thể sẽ nghĩ cô chuyện bé xé ra to, chỉ còn thiếu nước trói chồng mình lại vậy. Nhưng đàn ông là phải quản thúc, buông tay một cái, lỡ chạy xa mất thì làm sao?

Chử Đồng đi vào, có phần gượng gạo. Giản Trì Hoài ngước mắt lên nhìn, trong đáy mắt ẩn chứa vài phần kinh ngạc. Chử Đồng nắm chặt hai tay lại, Đông Tử chỉ hơi nhếch môi, cũng không chào hỏi, mấy người còn lại đều chưa từng gặp Chử Đồng, càng không nói năng gì.

Bầu không khí này khiến người ta khó chịu, cũng may Chử Đồng mặt dày, nếu là người phụ nữ bình thường chắc đã chạy mất rồi. Cô đi tới bên cạnh Giản Trì Hoài, vừa hay có một chiếc ghế, cô bèn ngồi thẳng xuống.

“Tứ ca, người này là?” Có người không nén nổi tò mò, lên tiếng hỏi: “Không giống ngôi sao nào, hay là người mới ký hợp đồng? Chẳng lẽ là cô Lâu Mộc Ngôn đó?”

“Vớ vẩn!” Đông Tử chê cậu ta phiền toái: “Mẹ kiếp, cậu không đọc tin tức à? Lâu Mộc Ngôn mà thế này?”

“Thế cậu biết cô ấy là ai à, nói đi!”

Đông Tử quyết không nói. Cậu ta cầm bài lên, rít một hơi thuốc: “Tự cậu không biết đường hỏi Tứ ca à?”

“Thôi đi, cái miệng đó của Tứ ca kín như khâu ấy.”

Mấy người họ anh một câu, tôi một câu, Chử Đồng và Giản Trì Hoài ngồi đó, chẳng ai nói gì. Cô không có cách để nói, anh thì không nói. Cho dù người khác đã thảo luận về cô như vậy, anh vẫn không thừa nhận cô một câu trước mặt bạn bè.

Ánh mắt Giản Trì Hoài tập trung nhìn vào bài trên tay, dường như vốn không nghe thấy họ bàn tán. Chủ đề này cũng dần dần lắng xuống. Chử Đồng xem nhưng cũng không hiểu, lúc này đã hơn một giờ sáng rồi, ban ngày cô đều phải đi săn tin, người vốn đã mệt mỏi, Giản Trì Hoài lại không có ý đứng dậy, cô chỉ còn cách bấm bụng ngồi đó. Trong phòng nồng nặc mùi thuốc lá, oxy ít ỏi, hô hấp dần dần trở nên khó khăn. Chử Đồng đầu óc choáng váng, cô dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, cảm thấy chỉ một chút sức lực chống đỡ đó cũng khiến cô dễ chịu hơn.

Giản Trì Hoài chơi bài nhưng không thể hoàn toàn tập trung tinh thần. Điếu thuốc trên tay vừa châm lên, còn chưa rít được mấy hơi đã nghe thấy tiếng Chử Đồng ho húng hắng. Anh nhìn sang, thấy khói thuốc bay về phía Chử Đồng, lại dập đi.

Còn chưa được nửa phút, bả vai bỗng nặng trịch. Giản Trì Hoài nghiêng mặt, nhìn thấy cái đầu dựa vào vai mình.


Người đàn ông ngồi đối diện bất giác cười khẽ: “Cô gái này cũng buồn cười thật. Tứ ca, đây là không yên tâm về anh sao? Đuổi theo tới tận đây, cô ta tưởng mình là ai?”

Giản Trì Hoài lãnh đạm đáp: “Cô ấy là vợ tôi.”

“Vợ?!” Mấy người còn lại ngơ ngác nhìn nhau: “Người sống ở Bán Đảo Hào Môn?”

Đông Tử cắn điếu thuốc trong miệng, nhe răng, nhìn thẳng vào mặt Giản Trì Hoài: “Tứ ca, thế này là ý gì? Công khai sao?”

“Không tính là công khai nhưng cũng không cần giấu giếm. Cô ấy là Chử Đồng, kém tôi hai tuổi.”

Mọi người nhìn nhau, lại tiếp tục chơi đùa. Bên tai Giản Trì Hoài vang lên tiếng thở nhịp nhàng. Trong hoàn cảnh này mà vẫn ngủ được, xem ra thực sự mệt lắm rồi. Anh đánh thêm hai ván rồi đẩy đồng bạc trong tay ra: “Không chơi nữa, tặng cho các cậu số tiền thắng này, giải tán đi.”

Nói xong, anh véo một cái vào eo Chử Đồng, giọng nói hơi khàn: “Về nhà thôi.”

Chử Đồng ngủ mơ mơ màng màng, bị anh đẩy một cái, ngồi thẳng người dậy, ngẩn người một lúc mới nhớ ra đây là đâu. Giản Trì Hoài đứng lên trước, cô vội vàng đứng dậy theo. Những người kia vẫn còn ngồi đó, thấy họ sắp đi bèn lần lượt ngẩng đầu lên: “Tứ ca, Tứ tẩu, không tiễn nhé, đi cẩn thận!”

Chử Đồng lại càng hồ đồ hơn, sao họ lại gọi cô là Tứ tẩu? Lẽ nào tất cả đều đã đoán ra mối quan hệ giữa cô và Giản Trì Hoài? Bạn của giáo sư có khác, ai nấy đều thông minh như vậy.

Hai người đi ra khỏi phòng, cả người toàn mùi thuốc lá, Giản Trì Hoài chịu không nổi: “Em lái xe tới?”

“Ừm.”

“Mau về nhà thôi, anh phải tắm rửa mới được.”

Chử Đồng lái xe rất nhanh trở về Bán Đảo Hào Môn, Giản Trì Hoài tắm xong đi ra trước, thấy cô đã tắm trong nhà vệ sinh, giờ nằm lăn ra giường ngủ rồi.

Mặc dù cô không yên tâm về anh nhưng sau khi trở về nhà vẫn cảm thấy gần gũi quả là khó. Giản Trì Hoài lật chăn ra, nằm lên giường, thấy cô nhắm chặt hai mắt cũng không động vào cô nữa.

Cô còn chưa hết giận, nhân mấy ngày này, anh phải đưa Lâu Mộc Ngôn tới giới thiệu với đám bạn kia. Anh đã ký hợp đồng với Lâu Mộc Ngôn, tất nhiên là phải lăng xê cho cô ta nổi tiếng, lợi dụng triệt để nguồn tài nguyên. Mấy cậu bạn đó cũng không phải dạng vừa, sau này họ sẽ giúp được anh không ít. Bây giờ Chử Đồng còn đang giận anh, tức là cô sẽ nhắm một mắt, mở một mắt. Đợi khi nào cô hết giận rồi, cô mà biết anh cùng Lâu Mộc Ngôn đi riêng, chắc chắn không cho phép.

Lâu Mộc Ngôn và Dịch Sưu đã ký hợp đồng, liền bắt đầu quay phim mới. Giản Trì Hoài bảo cô ta ra ngoài, cô ta vui vẻ lên đường.

“Tứ ca, anh đưa em đi đâu vậy?”

Giản Trì Hoài ngồi ở ghế dưới, không liếc nhìn: “Có mấy người bạn muốn gặp cô, tối nay tôi hẹn họ ăn bữa cơm.”

“Vâng.”

Vì hoạt động tối nay, Giản Trì Hoài đã thuê cả một con thuyền du lịch. Lâu Mộc Ngôn như thiếu nữ vừa mới biết yêu, đứng trên boong tàu, nhìn về phía dãy đèn lồng đỏ hai bên bờ, bất giác say đắm: “Tứ ca, cảnh đêm ở đây đẹp quá!”

“Cô chưa tới bao giờ sao?”

“Chưa ạ, ông nội rất ít khi để em ra ngoài chơi vào buổi tối, ông nói không an toàn.”

Giản Trì Hoài đứng bên cạnh cô ta, tiếp lời: “Ông nội cô nói phải đấy, con gái đừng có tùy tiện đi chơi khuya.”

Nữ nhân viên mặc trang phục người Hán đi tới: “Anh Giản, mời vào trong, mọi người đã tới đông đủ rồi.”

“Đi thôi.” Giản Trì Hoài đi vào trong cùng người phục vụ trước.

Mấy cậu bạn đó của Giản Trì Hoài, vừa nhìn thấy Lâu Mộc Ngôn là mắt mũi cứ đờ đẫn. Đặc biệt là Đông Tử, làm như chưa nhìn thấy con gái bao giờ vậy, đi tới lập tức ôm lấy: “Em gái.”

Giản Trì Hoài hất tay cậu ta ra: “Đừng có sờ mó linh tinh!”

“Tứ ca, sao thế? Nếu anh nói anh ở gần được lợi thì bọn em không giành với anh...”

“Ăn nói sạch sẽ một chút. Mấy cậu cần gái đẹp hôm khác tính, cô ta không được.”


Mặc dù Lâu Mộc Ngôn không thích họ mang cô ta ra đùa nhưng nghe thấy Giản Trì Hoài nói vậy, trong lòng không giấu được niềm hân hoan. Người đàn ông ra hiệu cho cô ta vào trong. Đợi Lâu Mộc Ngôn ngồi xuống rồi, Giản Trì Hoài liền ngồi xuống bên cạnh cô ta.

Đám Đông Tử chỉ cười không nói, vừa nhìn sắc mặt của Lâu Mộc Ngôn là biết cô nhóc này đã chìm đắm rồi. Trong chuyện tình trường, Giản Trì Hoài như một con hồ ly ngàn năm, một cô gái non nớt ngây dại như vậy, nhìn vẻ phong lưu, cốt cách hơn người của anh, vừa có tiền lại có thế, có mấy người không bị cám dỗ?

Giản Trì Hoài chính thức giới thiệu Lâu Mộc Ngôn với vài người bạn: “Sau này, che chắn một chút giúp tôi.”

“Đã là người nhà thì chuyện đó là tất nhiên rồi.” Một người trong số đó lên tiếng. Giản Trì Hoài ngậm cười, ra hiệu bằng ánh mắt cho Lâu Mộc Ngôn: “Mời rượu.”

Lâu Mộc Ngôn rất nghe lời, mặc dù thường ngày vốn rất xem thường chuyện này nhưng chỉ hai chữ ngắn gọn của Giản Trì Hoài đã khiến cô ta trở nên ngoan ngoãn: “Em mời các anh.”

Thời gian còn lại, đám đàn ông bắt đầu trò chuyện. Đều là bạn bè cả, ngồi cùng nhau không tránh khỏi việc ăn nói bỗ bã. Giản Trì Hoài cười khẽ, tùy ý cởi áo nút cúc áo trên cổ, làn da màu đồng thoáng ẩn thoáng hiện. Hai người họ ngồi một chỗ, làn khói lượn lờ trên ngón tay người đàn ông, từng cử chỉ đều ngập tràn một sự mê hoặc khó nói thành lời. Lâu Mộc Ngôn siết chặt chiếc đũa trong tay, mùi nước hoa trên người Giản Trì Hoài chốc chốc lại toát ra. Cô ta ngẩng đầu nhìn thấy những múi cơ bắp rắn chắc của anh bên dưới lớp áo sơ mi trắng, lớp vải căng chặt mang theo mỹ cảm khó diễn tả. Cô ta bất giác hơi xích người về phía anh một chút. Một người đàn ông trí mạng như vậy, một động tác dù là vô ý cũng khiến người ta hồn phách điên đảo.

“Trước mặt chính là Yên Hoa Châu Đầu, tới lúc đó sẽ cập bờ, để cô được nhìn pháo hoa.” Giản Trì Hoài uống rượu, bất chợt quay đầu nói với Lâu Mộc Ngôn.

Ánh mắt cô ta dính sát vào người anh không lệch đi đâu. Bị anh nhìn như vậy, tim cô ta đập rộn ràng: “Được, được, em thích ngắm pháo hoa lắm.”

“Em cảm thấy tối nay mỹ sắc còn đẹp hơn cả pháo hoa.” Đông Tử chêm vào, mọi người xung quanh bắt đầu hùa theo.

Lâu Mộc Ngôn đỏ bừng mặt. Giản Trì Hoài chỉ cười không nói, chỉ tay vào mấy người ngồi đối diện.

Yên Hoa Châu Đầu.

Đây là nơi ngắm pháo hoa đẹp nhất. Bên sông, từng lều gỗ được dựng lên kéo dài tận phía xa. Nước sông bên cạnh đang đập vào bờ. Mỏm đá đã mấy trăm năm bảo vệ cho con sông này, đứng sững không chút chao đảo. Chử Đồng cầm mấy bình Rio tới, đã được ướp lạnh, kẹp giữa ngón tay khiến cô sắp tê dại đến nơi: “Xiên thịt nướng và gà nướng lát nữa sẽ tới, chúng ta uống trước đã.”

Tần Tần đối diện nhìn xung quanh, hạ thấp giọng nói: “Sao lại tới đây? Yên Hoa Châu Đầu tìm một vị trí khó lắm, còn có giá tiêu chuẩn tối thiểu nữa.”

“Tớ vui mà, hơn nữa hôm nay tớ khao, trông cậu hết hồn kìa.”

“Chuyện gì mà đáng chúc mừng vậy?” Tần Tần đón lấy chai Rio: “Chụp được tin hot à?”

“Tổng biên tập đồng ý cho cậu trở lại làm việc rồi, đây có được gọi là tin vui không?” Chử Đồng gõ nhè nhẹ lên bàn.

Tần Tần há hốc miệng, nét mặt đầy kinh ngạc: “Cậu đang đùa phải không?”

“Ai đùa với cậu chuyện này!”

Tần Tần tự véo người mình một cái: “Không thể nào, tớ đã phạm vào nội quy rồi, hơn nữa chẳng phải ông chủ giận dữ lắm sao?”

“Cậu quan tâm nhiều thế làm gì? Cậu nói coi, làm ở Dịch Sưu lương cao đúng không?”

Tần Tần gật đầu lia lịa: “Chắc chắn rồi, công ty hiện tại của tớ nhỏ mọn kinh khủng.”

“Thế thì quá hay rồi.” Chử Đồng giơ cao chai rượu trong tay, chạm với Tần Tần: “Sau này chúng ta lại trở thành cặp đôi hoàn hảo.”

“Mẹ ơi, sao hôm nay như nằm mơ vậy.” Tần Tần thật không dám tin, người phục vụ bê hai đĩa thức ăn tới. Tần Tần hỏi cô ấy: “Xin hỏi bây giờ là trong mơ hay là thế giới thật đấy?”

Người phục vụ nhìn cậu ấy bằng ánh mắt kỳ quái: “Còn chưa bắt đầu bắn pháo hoa mà người đẹp đây đã say rồi à?”

Chử Đồng xua tay với cậu ấy: “Mất mặt chưa kìa!”

“Aiya, Đồng Đồng, tớ vui chết mất. Bữa tối nay tớ khao!”

“Không cần.” Chử Đồng cầm xiên gà lên: “Tớ thanh toán xong hết rồi, coi như chúc mừng cậu trước.”

Trên du thuyền, đám Đông Tử đang uống hăng say, kéo cô bạn gái bên cạnh lại đòi uống rượu giao bôi. Ai nấy đều hò dô, phá phách. Đông Tử ôm eo 'bạn gái', uống cả một ly rượu đầy vào bụng, người cũng đứng không vững nữa.

Bạn bè bên cạnh tiện tay kéo cô bạn gái qua: “Đông Tử, tớ thấy cậu hôm nay không ổn rồi, chuyện động phòng để tớ làm thay cậu, được không?”

“Được, muốn cướp đêm động phòng của đại ca đây thì phải uống rượu giao bôi đã.”

Người bạn kia chẳng nói chẳng rằng lập tức ôm cô gái uống rượu. Đông Tử nhìn xung quanh: “Hay, cậu đã cướp bạn gái của tôi, tôi cũng đi cướp một em.”

Anh ta nhắm trúng Lâu Mộc Ngôn. Lâu Mộc Ngôn thấy vậy, vô thức trốn sau lưng Giản Trì Hoài, Đông Tử lảo đảo bước tới bên cạnh cô ta: “Người đẹp, nể mặt anh uống một ly nhé?”

Cô ta lắc đầu: “Em không biết uống rượu.”

“Cô Lâu, thế là cô không nể mặt tôi rồi, uống rượu giao bôi thôi mà.”

Giản Trì Hoài ngẩng đầu lên, thấy Đông Tử đứng không còn vững nữa: “Thôi đi, uống vừa thôi, không sợ ông già nhìn thấy lột da cậu à?”

“Tứ ca, anh muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân chứ gì? Vậy được, anh và cô Lâu uống rượu giao bôi. Vợ bạn không dây, vậy thì em chắc chắn sẽ không tán linh tinh.”


Người xung quanh cũng bắt đầu trở nên yên ắng, bỗng nhiên hai nấy đều đồng tình: “Phải đấy, uống một ly đi? Tứ ca, sớm muộn gì cũng là người của anh mà.”

Lâu Mộc Ngôn đỏ mặt, sao lại nói trắng trợn vậy. Cô ta len lén liếc nhìn Giản Trì Hoài nhưng thấy anh đứng im nhíu mày. Đông Tử bước tới kéo tay Lâu Mộc Ngôn: “Nếu hai người không uống, là em không khách khí đâu nhé?”

Lâu Mộc Ngôn thấy vậy vội vàng đứng lên. Cô ta lanh lợi đón lấy chai rượu, rót đầy ình và Giản Trì Hoài: “Tứ ca, em mời anh.”

“Ai muốn xem mời rượu chứ, chúng tôi muốn xem uống rượu giao bôi.”

Giản Trì Hoài cầm ly rượu lên, Lâu Mộc Ngôn còn tưởng anh đồng ý, lòng bỗng hân hoan, tay tự động móc thành vòng. Giản Trì Hoài bỗng thấy cô ta có ý này, uống rượu giao bôi? Cả đời này anh còn chưa từng làm trò này với ai.

Giản Trì Hoài bất ngờ đặt ly rượu trở lại bàn: “Đùa cợt thì cũng có mức độ thôi.” Anh đánh mắt về phía Lâu Mộc Ngôn, ánh mắt âm u: “Sắp bắt đầu bắn pháo hoa rồi, cô ra ngoài xem đi.”

Tay Lâu Mộc Ngôn khựng lại giữa không trung, cực kỳ ngượng ngập. Giản Trì Hoài không chịu uống, còn ai dám tiếp tục đùa giỡn nữa. Đông Tử bá vai các anh em: “Được rồi, được rồi. Chúng ta tự uống, nào!”

Căn phòng lại bắt đầu trở nên nhộn nhịp. Lâu Mộc Ngôn cảm thấy mất mặt. Cô ta đứng đó, ngón tay run rẩy đặt ly rượu xuống bàn, sống mũi cay cay: “Em đi xem pháo hoa.” Dứt lời bèn cất bước đi ra ngoài.

Coi như hôm nay Tần Tần đại phát. Xiên thịt dê đã đời. Cánh gà rán đã đời. Rượu cũng đã đời!

Bỗng chốc ăn quá nhiều, cậu ấy ngồi đối diện Chử Đồng, xoa xoa bụng: “No quá, tớ có ăn đến 50 xiên chưa nhỉ?”

“Heo!” Chử Đồng cười cậu ấy.

Tần Tần giơ đồng hồ lên xem giờ, sắp bắn pháo hoa rồi. Cậu ấy nhìn về phía chiếc du thuyền trên sông: “Được ở trên du thuyền thì đẹp lắm nhưng mà nghe nói giá cắt cổ.”

“Chẳng phải vẫn cần cập bờ mới xem được sao? Chúng ta chọn chỗ là đẹp nhất rồi, thỏa mãn đi.”

“Nói cũng phải.”

Lâu Mộc Ngôn đứng trên boong tàu, sắc mặt sa sầm, sự phẫn nộ trong lòng mãi vẫn chưa thể nguôi ngoai. Nhân viên phục vụ gần đó đi tới: “Sắp đi vào gần bờ rồi, ở hòn đảo nhỏ đối diện đúng chín giờ sẽ bắn pháo hoa, đó là nơi quan sát đẹp nhất ạ.”

“Biết rồi!” Lâu Mộc Ngôn ăn nói không tử tế.

Chiếc du thuyền đi chậm lại, Lâu Mộc Ngôn cố nhẫn nhịn để bản thân bình tĩnh lại, nuốt cục tức này xuống. Thuyền chẳng mấy chốc đã cập bờ. Cô ta ngẩng đầu lên nhìn thấy bên sông có rất nhiều vị trí ngồi đều đã có người. Cô ta khinh thường liếc xéo bỗng hình như nhìn thấy bóng một người con gái.

Chử Đồng và Tần Tần vừa nói nói cười cười vừa nhìn giờ, thuyền đã dừng bên dưới họ. Lâu Mộc Ngôn trong lòng bỗng chốc cảm thấy được an ủi, ngữ khí cũng nhẹ nhàng: “Đây chẳng phải phóng viên của Dịch Sưu ư?”

Chử Đồng nghe thấy, bất giác ngẩng đầu, thấy Lâu Mộc Ngôn đứng trên con thuyền phía dưới. Khóe môi cô hơi cong lên: “Thì ra là ngôi sao tương lai, cô Lâu Mộc Ngôn.”

Tần Tần cũng nhìn xuống dưới theo. Nghề nghiệp của họ việc nhìn thấy minh tinh chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Chử Đồng chào hỏi xong không nói gì nữa. Cô và Tần Tần tiếp tục chủ đề ban nãy: “Tổng biên tập nói ngày mai chị ấy sẽ gọi điện cho cậu...”

Lâu Mộc Ngôn thấy cảnh ấy, trong lòng càng tức. Ngay cả một con phóng viên cũng không coi cô ta ra gì, huống hồ người này còn là... của Giản Trì Hoài.

Cô ta gọi người nhân viên bên cạnh, cất cao giọng: “Cô vào nói với Tứ ca, tôi sẽ đứng đây ngắm pháo hoa một lúc, bảo anh ấy và Đông Tử uống ít rượu thôi. Anh ấy mà say tôi không chịu trách nhiệm đưa về đâu.”

Người nhân viên gật đầu đi vào. Lâu Mộc Ngôn ngẫm nghĩ rồi gọi giật cô ta lại: “Mà thôi, cứ để anh ấy uống, hiếm khi vui như hôm nay.”

Tần Tần lấy tay chọc Chử Đồng: “Nghe thấy chưa? Từ quan trọng nhất: Tứ ca.”

Lâu Mộc Ngôn nói to cỡ đó, sao Chử Đồng lại không nghe thấy? Cô quét mắt nhìn con thuyền kia, xem ra Giản Trì Hoài ngồi bên trong.

Lâu Mộc Ngôn hài lòng khi thấy sắc mặt cô tái mét. Cô ta thì thầm gì đó với người nhân viên bên cạnh, cô ấy bèn quay người rời đi.

Chử Đồng đứng dậy, Lâu Mộc Ngôn vênh cái mặt xinh đẹp lên, khoanh hai tay trước ngực, khóe môi mỉm cười, con thuyền từ từ chuyển động. Lâu Mộc Ngôn cười nói với cô: “Pháo hoa thì có gì hay ho? Đám Đông Tử đang ầm ĩ đói Tứ ca nhảy múa kìa, tôi rất hứng thú.”

Nhảy múa? Hừ, Giản Trì Hoài lại còn nhảy múa cho cô ta?

Chử Đồng cuộn chặt tay lại. Thuyền ra xa hơn mười mét, Lâu Mộc Ngôn quay đầu đi vào trong khoang.

Tần Tần lắc đầu: “Mới vào showbiz mà đang ngông nghênh như thế, sau này thì vô pháp vô thiên rồi...”

Cậu ấy nhìn Chử Đồng, định nói gì đó thì thấy Chử Đồng rút di động ra, gọi một số điện thoại.

Lâu Mộc Ngôn quay lại bên cạnh Giản Trì Hoài, đúng lúc di động của anh vang lên. Giản Trì Hoài nhìn thấy Chử Đồng gọi tới, anh tiện tay nghe máy, thanh âm bên trong còn xen lẫn cái run rẩy của gió đêm: “Vào bờ!”

“Cái gì?”

“Em bảo anh quay thuyền vào bờ, em phải lên thuyền!”

~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui