Khóe miệng Tưởng Linh Thục nở nụ cười nhưng ý cười chưa tràn vào tận đáy mắt.
Đây là chuyện riêng, cô không nói, Giản Trì Hoài không nói là sẽ không ai biết. Chử Đồng chợt nhớ tới người tài xế lái xe hôm nay cũng coi như người nhà họ Giản, chắc chắn quay về đã mách lẻo rồi.
Đối mặt với bao ánh mắt nghi hoặc, Giản Trì Hoài khẽ nhún vai: “Thế là ý gì chứ? Mẹ, mấy lời này mẹ nghe ở đâu ra vậy?”
Giản Trì Hoài thông minh hơn Chử Đồng nhiều, đầu óc chuyển biến cũng lẹ hơn. Chuyện đầu tiên mà cô liên tưởng tới không có nhẽ nào anh lại bỏ qua. Cách giải thích duy nhất là anh đang giả ngây giả ngô.
Sắc mặt Tưởng Linh Thục hơi cứng đờ: “Con không cần biết mẹ nghe ở đâu, mẹ muốn bế cháu nội, nhanh lên.”
Giản Trì Hoài lại cười: “Chuyện này có thể gấp được sao?”
“Đừng có vờ vịt, hai đứa chúng mày một đứa hai bảy, một đứa hai lăm, còn nhỏ à?”
“Được, sẽ sinh ngay, được chưa ạ?” Giản Trì Hoài đánh mắt về phía Chử Đồng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lên gác, sinh!”
Lúc này Chử Đồng lại rất nghe lời. Tưởng Linh Thục thấy vậy bèn sốt ruột xua tay về phía họ: “Đi đi, đi đi, mẹ còn có chuyện muốn nói với hai ông bà thông gia.”
Hai ông bà Chử lập tức ngồi nghiêm chỉnh, sửa sang lại tư thế.
Giản Trì Hoài và Chử Đồng vừa đi được vài bước thì nghe thấy Tưởng Linh Thục lên tiếng: “Tiểu tứ, đừng có mềm lòng!”
Cho dù bà ta biết con trai mình làm việc luôn dứt khoát, quả quyết, tuyệt đối không tồn tại thứ gọi là 'mềm lòng' nhưng bà ta nhắc nhở vậy là để cảnh cáo hai đứa chúng nó.
Chử Đồng về phòng, thấy Giản Trì Hoài đứng trước tủ đầu giường, ngón tay thuần thục tháo đồng hồ ra, cô đi tắm trước, lúc ra đã thấy người đàn ông ngồi ở mép giường. Chuyện hôm nay quá ầm ĩ, cô lại không bàn bạc trước với anh, chắc chắn là anh giận rồi.
Chử Đồng rón rén bước tới. Giản Trì Hoài quay người, thấy cô ở ngay trước mặt. Cơ thể của hai người va vào nhau, người đàn ông lạnh lùng nói: “Tránh ra!”
“Em chỉ còn cách đó mới có thể vạch mắt hắn ta.”
Giản Trì Hoài nhìn cô từ trên xuống, trong lời nói có mùi vị châm chọc: “Đây có được tính là lần đầu tiên tôi chính thức đưa em ra ngoài không?”
Hay cho cái gọi là lần đầu tiên, cuối cùng lại trở thành một mớ nát bét!
“Em bảo đảm sẽ không có lần sau!”
Giản Trì Hoài cười khẩy: “Bạn cặp của tôi không chỉ có mình em, có thể thay đổi bất kỳ lúc nào, lần sau tôi không thể nào lại đưa em đi.”
Chử Đồng vô cớ cảm thấy khó chịu trong lòng, cô vốn không quan tâm mới phải chứ nhưng câu nói này quả thực khiến cô cảm thấy trái tim đau nhói...
“Chuyện bức ảnh hôm nay, em sẽ gửi cho đồng nghiệp...”
Giản Trì Hoài nghe tới đây, ngữ điệu rõ ràng cao vút lên: “Vạch mặt một Đoàn Lại Hoằng thì liên quan gì tới tôi? Em bị lôi vào bệnh viện tâm thần lẽ nào còn không biết rõ là do ai làm sao? Tôi bảo em dừng tất cả các bài báo liên quan tới Giang Ý Duy, em nghe rõ chưa?”
Ngữ khí của anh ngập tràn trách móc, nét mặt sa sầm lại. Cánh cửa phòng còn chưa đóng chặt, ba người ngồi trong phòng khách cũng nghe được động tĩnh trên gác. Đôi lông mày của Tưởng Linh Thục còn chưa dãn ra. Bà ta nhấp một ngụm trà, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Chử Đồng nghe tới ba chữ Giang Ý Duy, khóe môi lập tức cứng đờ, hùng hổ phản kích: “Vì sao chứ? Em từng theo đuổi, chụp ảnh nhiều ngôi sao như thế, vì sao chỉ có Giang Ý Duy là không được?”
Thật sự vì không muốn cô đắc tội với Ân Thiếu Trình, hay là... Giản Trì Hoài không muốn cô làm tổn thương Giang Ý Duy? Chử Đồng trước nay luôn xông xáo nhưng suy nghĩ của cô chỉ dám động chạm tới mức này thôi, không dám nghĩ sâu thêm. Cô vẫn còn nhớ lúc phỏng vấn Giang Ý Duy, cô ta từng nói rằng, thật ra cô ta và Giản Trì Hoài mới có gian tình.
Đang yên đang lành, vì sao khi ấy Giang Ý Duy lại ở trước mặt cô nói điều này?
Giản Trì Hoài quả thực có giận. Nhà họ Giản của anh gia nghiệp to lớn, không thiếu cô ăn, không thiếu cô mặc. Để Chử Đồng chạy đôn chạy đáo bên ngoài cũng là để cô được độc lập, được thỏa mãn mà thôi. Hôm đó nếu cô không được người của anh để mắt, e là lúc này vẫn còn đang ở trong bệnh viện tâm thần. Cô thì hay rồi, bây giờ còn ở đây tranh cãi chuyện có chuyện không với anh.
Cô thật sự nhìn không ra, anh có một chút thương cô sao?
“Không phải em không biết tính đặc biệt của Giang Ý Duy, không được... là không được.”
Anh giơ tay nắm chặt bả vai của cô, khẽ đẩy người cô sang một bên. Chử Đồng ngẩn ngơ giây lát, đặc biệt?
Thì ra, đúng là đặc biệt.
Mấy bức ảnh đám cưới đó, Dịch Sưu đương nhiên là người nắm trong tay đầu tiên. Trong khi tung ra, Chử Đồng lập tức đi tìm Tiền Mộng. Nhưng khi tới khách sạn cô lại được thông báo rằng Tiền Mộng đã trả phòng. Chử Đồng nhớ rằng cô ấy nói bố mẹ mình sống trong một tiểu khu. Cô không kịp nghỉ ngơi, vội tới đó nhưng khi tới Môn Vệ lại được cho hay, nhà họ Tiền đã gấp rút dọn đi, giờ không rõ tung tích.
Cả chuyện này đầy rẫy nghi hoặc. Có lẽ nhà họ Tiền sợ Đoàn Lại Hoằng bị mất mặt tìm cơ hội trả thù, nhưng... hình như lý do này cũng không thỏa đáng.
Trên đường lái xe về nhà, Chử Đồng nghĩ tới chuyện hôm đó ở hôn lễ nhìn thấy một hình bóng quen thuộc. Cô nhung nhớ trong lòng, bèn đi tới nghĩa trang Tây Xuân.
Khi mua hương trước cổng, Chử Đồng hỏi mấy người trông coi nghĩa trang: “Bác Trần! Bác nói xem có khả năng này không, một người rõ ràng là chưa chết nhưng tất cả mọi người đều cho rằng người ấy đã chết rồi?”
Hầu như tháng nào Chử Đồng cũng tới đây một hai lần, thế nên bác Trần nhận ra cô: “Ngày chôn cất chị cháu, mẹ cháu khóc đến suýt ngất. Nếu chị cháu vẫn còn thì sao nỡ để mọi người đau lòng mà không chịu xuất hiện chứ?”
Đây là lý do có sức thuyết phục nhất. Chử Đồng đau xót khẽ nhếch miệng: “Vâng ạ.”
Ôm hương tới trước mộ, cô thấy hoa quả và tiền vàng đều mới hôm nay, mẹ vừa đến. Cô càng thêm khẳng định hôm đó mình nhìn nhầm. Chử Đồng lặng lẽ châm hương lên, ngồi trước mộ chị một lúc lâu.
Lúc cô về trời bỗng âm u, có vẻ như sắp có một cơn mưa.
Chử Đồng lái xe rời khỏi đó. Về tới trung tâm thành phố cũng là lúc đường phố lên đèn. Cô đỗ xe bên lề đường, tay lần tìm số điện thoại cho Giản Trì Hoài. Sáng nay anh rời đi sớm cũng chẳng nói tiếng nào, Chử Đồng nằm bò lên vô lăng. Hai mắt cô vừa nhìn ra ngoài cửa sổ thì di động trong lòng bàn tay rung lên mạnh mẽ.
Lòng Chử Đồng nhảy lên một niềm vui sướng. Nhưng khi nhìn màn hình hiển thị lại là một số máy lạ.
Chử Đồng bỗng thấy hụt hẫng: “Alô, ai đó?”
“Tôi muốn gặp cô một lần.”
Chử Đồng vô duyên vô cớ nhíu mày: “Anh là ai?”
“Ân Thiếu Trình!”
~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...