Chử Đồng mỉm cười, nét mặt giãn ra. Giản Trì Hoài đưa mắt liếc qua nhìn thấy. Anh quay mặt lại, ánh mắt lười biếng rơi về phía cô, " dậy rồi. "
" con đói bụng sao? "
" em mới ngủ được hơn nửa giờ thôi, con nãy giờ vẫn còn đang chơi đùa hăng say đây. "
Thật ra thì con gái nào có đủ sức lực để chơi với anh lâu như vậy. Đôi mắt bé con díp lại, bàn tay đang nắm lấy ngón tay anh dần buông lỏng ra. Vừa nhìn là biết đã ngủ thiếp đi mất rồi.
Chử Đồng ngẩng đầu lên, " ẵm con thả vào trong nôi cho nó ngủ đi. "
" ngủ ở đây không phải rất tốt sao? " Giản Trì Hoài rũ mắt xuống, ánh mắt vừa vặn rơi vào trên mặt con gái. Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con trắng trẻo bụ bẫm, nho nhỏ mà sáng sủa. Trẻ con có làn da thế này mới gọi là giống hệt như trứng gà bóc, cái miệng nhỏ nhắn khẽ bĩu ra. Bé con mặc một bộ áo liền quần màu hồng phấn, hai tay giơ lên thật cao, hoàn toàn coi hai chân của ba mình là một chiếc giường thoải mái. Chử Đồng giơ tay vỗ xuống chân Giản Trì Hoài, " còn nhỏ đã tập con thành thói xấu. Anh làm vậy sẽ cưng chiều nó lên tận trời đấy. Nào có đứa bé nhỏ như vậy đã cho ngủ trên đùi của người lớn chứ? "
" lát nữa có thể con sẽ đói bụng, ngủ không được bao lâu đâu. " Nhìn dáng vẻ này của Giản Trì Hoài, quả thật là một giây cũng nhất quyết không chịu bỏ xuống.
Chử Đồng nhíu chân mày, nằm lại trên giường, hai mắt mở to nhìn lên trần nhà, " muốn xem phim quá. "
" ráng chịu đựng đi. "
Chử Đồng nghiêng người qua một bên nhìn ra ngoài cửa sổ, không hay không biết liền ngủ thiếp đi. Thực sự cũng không còn cách nào khác, điện thoại di động, máy vi tính đều không thể chơi, ti vi không được xem, ngay cả sách cũng không cho đọc, nói là đối với thị giác không tốt. Cô mỗi ngày trừ ăn ra chính là ngủ.
Sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, con gái vẫn còn chưa thức giấc. Chử Đồng xoay người lại, thấy Giản Trì Hoài vẫn còn duy trì bộ dáng như ban nãy, " chân anh không tê sao? "
Người đàn ông xoa bóp bắp đùi của mình, " không nghĩ tới con lại có thể ngủ lâu như vậy. "
" ẵm con đặt xuống đây đi. "
Giản Trì Hoài cúi người xuống, hai tay cẩn thận ôm lấy con gái. Nhưng chỉ mới ôm vào trong ngực, chưa kịp thả xuống, bé con liền oa lên khóc một tiếng thật lớn, ngũ quan xinh xắn nhăn nhó, đôi mắt nhắm chặt lại thành một đường. Giản Trì Hoài vội vàng đứng dậy, nhưng không nghĩ đến chân đã bị tê quá mức. Chử Đồng thấy thân người lảo đảo, nhưng vì để dỗ dành con gái, chỉ có thể nhón chân lên bước đi về phía trước.
Cô không khỏi ngồi dậy nhìn anh. Ý cười khóe miệng không thể giấu được, thực sự là đáng đời mà!
Hôm sau.
Chử Nguyệt Tình ngồi trong phòng làm việc. Đang trong thời gian nghỉ trưa, các đồng nghiệp xúm lại trò chuyện trên trời dưới đất. Công việc cô được giao cũng đã vừa vặn làm xong. Cô liền lấy len sợi ra từ trong ngăn kéo, chuẩn bị đan vớ cho con gái của Chử Đồng, đến giờ tan việc hôm nay là có thể làm xong.
Kể từ sau sự việc trong rừng quýt, đồng nghiệp nữ kia đã nói lời xin lỗi cô. Cô cũng không để trong lòng.
Thế nhưng chỉ sau hơn mười ngày trở lại làm việc, đồng nghiệp đó lại bị đuổi. Mặc dù là vì một lý do khác, nhưng các đồng nghiệp trong văn phòng cũng không ngu ngốc, đã đoán ngay ra được là có liên quan tới sự việc kia. Dần dà, mọi người cũng cố tình tránh né Chử Nguyệt Tình. Cô cúi thấp đầu, vốn dĩ cũng rất khó để mở miệng giải thích, muốn lần nữa tìm thêm cơ hội để hoà nhập vào xã hội này, quá khó khăn.
Chử Nguyệt Tình chăm chú đan vớ trong tay. Cũng không lâu lắm, điện thoại di động đặt trên bàn chợt vang lên. Chử Nguyệt Tình cầm lên liếc nhìn, thu dọn toàn bộ đồ đạc trên bàn rồi cất lại vào trong ngăn kéo, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Lên tới phòng làm việc trên tầng thượng, như bình thường vẫn là thư ký dẫn cô đi tới cửa. Bước vào phòng làm việc, Phó Thời Thiêm vẫn ngồi ở bên cửa sổ như cũ, nghe thấy tiếng bước chân đi vào, anh ngẩng đầu lên.
Chử Nguyệt Tình khẽ mỉm cười, " mấy ngày không gặp. "
" tôi thấy cô tinh thần không tệ. "
" thật sao? " Hai tay Chử Nguyệt Tình sờ sờ mặt của mình, " tôi bây giờ tốt hơn rất nhiều, cũng không mơ thấy ác mộng nữa. "
" bởi vì đã buông bỏ được rồi? "
Chử Nguyệt Tình đứng ở bên cạnh Phó Thời Thiêm, " chuyện của ba năm trước, anh muốn trách thì cứ trách tôi đi. Tôi mới là nguyên nhân gây nên sự việc đó. Trong lúc vô tình tôi đã lạy một vị thần tiên. Bà ấy đã giúp tôi hoá giải oan nghiệt trên người. Tôi bây giờ cảm thấy rất nhẹ nhàng. Tôi nghĩ, bạn gái của anh đã tha thứ cho tôi rồi, vì thế mới không xuất hiện trong giấc mơ của tôi nữa. "
Phó Thời Thiêm ra hiệu bảo cô ngồi xuống, " em gái cô sinh rồi? "
" đúng vậy, là một bé gái xinh đẹp. Lần trước tôi nghe anh nói những lời đó, nói thật, đến bây giờ tôi còn cảm thấy rất khiếp sợ. Tôi hy vọng anh có thể sớm nghĩ thông. Đồng Đồng bây giờ rất hạnh phúc, hơn nữa còn được làm mẹ. Phó tiên sinh là người tốt như vậy, muốn loại người gì mà không có đây? "
Phó Thời Thiêm cười khẽ ra tiếng, nhàn nhạt mở miệng nói, " cô đang khuyên tôi sao? "
Loading...
" đó là bởi vì anh không thấy được bộ dáng bây giờ của em gái tôi. Bất kể là người nào trông thấy cũng sẽ không nỡ nhẫn tâm đi chia rẽ họ. "
" vậy còn cô? " Ngón tay Phó Thời Thiêm gõ nhẹ lên đầu gối, ánh mắt vồ lấy Chử Nguyệt Tình, tràn ngập ý thăm dò nghiên cứu, " có phải cô càng ngày càng có cảm giác cô đơn hay không? "
Trái tim Chử Nguyệt Tình tựa như bất chợt bị đâm trúng, máu chảy đầm đìa bắt đầu đau đớn, " tôi không cảm thấy vậy. Tôi còn ba mẹ, còn công việc. Nếu quá buồn chán, tôi còn có thể đi thăm em gái và cháu gái. "
" tha lỗi cho tôi quá đáng, tôi có thể hỏi cô một câu không? "
" câu gì? " Mặt mũi Chử Nguyệt Tình đầy vẻ đề phòng.
" chồng chưa cưới của cô, tôi cảm thấy đời này anh ta cũng đừng nghĩ đến chuyện được thả ra. Phạm vào tội lớn như vậy, cô xác định sẽ chờ anh ta sao? Hay là tìm một người đàn ông khác? "
Chử Nguyệt Tình nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của Phó Thời Thiêm. Sau một hồi lâu, cô đảo tầm mắt sang chỗ khác, " tôi cho đến lúc này chưa từng nghĩ đến vấn đề đó, tôi cũng rất khó mà yêu lại người khác. "
" vậy thì thật đáng tiếc, cô còn trẻ tuổi như vậy, chẳng lẽ lại muốn sống cô đơn cả đời sao? "
" Phó tiên sinh, nếu rảnh rỗi thì ngài nên suy nghĩ nhiều hơn về chính bản thân ngài đi. "
Phó Thời Thiêm mở hai tay ra, " ban đầu bảo cô giúp tôi, cô lại không chịu......"
" anh thích em gái tôi, làm sao tôi có thể giúp anh được? Nó bây giờ sống rất tốt, lại nói...... Tôi cũng chẳng giúp được gì cho anh cả. "
Đôi mắt Phó Thời Thiêm khéo léo rơi vào trên mặt Chử Nguyệt Tình. Đầu của anh so với cô cao hơn, vì thế tầm mắt ít nhiều gì cũng mang theo chút cảm giác áp bức. Cô cứ cho là cô không đồng ý, không giúp đỡ. Nhưng trên thực tế, cô lại là một phần quan trọng nhất trong kế hoạch của anh.
" tôi nói tôi thích em gái của cô cũng chỉ bởi vì trong lòng tôi cảm thấy không công bằng thôi. Dù sao vợ chưa cưới của tôi cũng đã chết, tôi lại trơ mắt nhìn người khác sống vui vẻ. Bất quá, bây giờ nghĩ lại cũng chẳng có gì. Ý niệm cố chấp này buông bỏ xuống mới thực sự là tốt nhất. "
Chử Nguyệt Tình tiến lên đón ánh mắt của anh, " anh thật sự có thể bỏ qua? "
" cứ coi như là học theo cô vậy, " Phó Thời Thiêm nhàn nhạt quét mắt qua cô, " vậy cô cũng nên học tôi một chút, yêu lại một lần nữa, đừng để bản thân mình tiếp tục cô đơn. "
" có lẽ......" Chử Nguyệt Tình buồn bã lên tiếng.
" thật ra đối với một tình yêu lâu dài, sau khi sự mới mẻ trôi qua sẽ không còn đẹp đẽ như lúc ban đầu nữa. Nhưng khi có đứa bé thì không giống như vậy. Chúng ta có thể nuôi nấng nó lớn lên, nó lại có thể chăm sóc chúng ta khi về già, có phải không? "
Chử Nguyệt Tình mím chặt đôi môi. Cô nghĩ tới đứa bé của Chử Đồng, khoé miệng không khỏi nhẹ cong lên. Phó Thời Thiêm đem mỗi một biểu cảm rất nhỏ của cô thu hết vào trong mắt. Chử Nguyệt Tình, thật ra tâm tư của cô rất đơn giản, chỉ cần một vài câu ám hiệu, cô đều có thể hết sức để tâm.
Nhưng bây giờ đối với Phó Thời Thiêm mà nói, cơ hội vẫn còn chưa chín muồi. Anh cũng không nên vội vàng.
Nhà họ Giản.
Trong phòng khách hết sức náo nhiệt. Người nhà hai bên đang ngồi trước ghế sa lon thảo luận vô cùng sôi nổi.
Giản Trì Hoài khép hờ đôi mắt, ngón tay nhẹ ấn vào giữa hai chân mày. Giản Lệ Đề hết sức nhiệt tình. " tên thôi mà, em đã sớm đặt rồi. Giản Ái, Giản Sơ, không phải rất hay sao? "
" đến cả tên sách con cũng nhắc tới, còn nói hay nữa? " Tưởng Linh Thục rõ ràng là không thích cái tên này.
Mà Lý Tĩnh Hương và Chử Cát Bằng đối với việc đặt tên lại càng một chữ bẻ đôi cũng không biết, vì thế rất khó chen miệng vào. Hiếm khi hôm nay ngay cả Giản Thiên Thừa cũng tới. Ông im lặng một hồi lâu sau đó mới mở miệng, " vậy thì gọi là Giản Lạc An, hỉ lạc an khang. "
" ba, cái tên này nghe xưa quá. Bây giờ không phải đang có trào lưu Tân triều * sao? Cái gì Cách Cách đó, bốn chữ năm chữ đó. Nếu không thì để anh nghĩ thử một cái xem sao? "
*: Triều đại Trung Quốc Nghệ thuật Trung Quốc Nhà Tân
Ánh mắt Giản Trì Hoài quét qua mọi người, " không cần mọi người quan tâm, tự con sẽ đặt. "
" phải khai hộ khẩu ngay lập tức, bây giờ tên con còn chưa đặt xong nữa, " Tưởng Linh Thục có chút không vui, " chuyện này tại sao không nghĩ ra vài cái tên để dự phòng trước đi? "
Giản Trì Hoài nhìn chằm chằm xuống đất. Anh luôn cảm thấy con gái của mình đặt tên gì cũng không thể hài lòng vừa ý. Mỗi một cái tên cũng đều bị anh lựa tới chọn lui, muốn hay ho hoàn hảo thật là quá khó khăn. " được rồi, hai ngày nữa bàn tiếp. "
" không thể kéo dài thêm được nữa. Mẹ muốn cháu của mẹ mau chóng được ghi tên vào sổ hộ khẩu. "
Lúc này Chử Đồng đang ở trong phòng cho con gái bú sữa. Âm thanh tranh cãi ồn ào ở dưới lầu truyền lên. Bà vú đang ở bên cạnh dọn dẹp. Chử Đồng nhìn về phía cửa, " dưới lầu có chuyện gì vậy? Sao ồn ào thế? "
Bà vú không nhịn được cười, " từ lúc ăn cơm trưa xong đến bây giờ vẫn đang đặt tên cho tiểu thư đấy. "
" một cái tên thôi mà, tôi thấy tùy tiện đặt đại cũng êm tai rồi. "
Chử Nguyệt Tình không chịu nổi, chạy lên lầu. Cô bước vào trong phòng, thấy bé con mới vừa bú no sữa, đôi mắt liền híp lại chìm vào trong mộng đẹp. Chử Đồng kéo áo xuống, " chị. "
" chị thấy hôm nay cũng sẽ không có kết quả gì đâu. Yêu cầu này của Giản Trì Hoài thật quá cao đi. "
" anh ấy á, em coi như là đã nhìn ra rồi. Sau khi có con gái, chứng bệnh bá đạo và chủ nghĩa hoàn mỹ lại càng kết hợp chặt chẽ với nhau. Ai mà dám đặt tên xấu cho con gái của anh ấy, anh ấy nhất định sẽ liều mạng. "
Chử Nguyệt Tình ngồi ở mép giường, nhìn bộ dáng bé con đang ngủ say, " thật sự rất đáng yêu, càng ngắm càng thích. "
" đúng vậy, ai cũng nói em bé chính là thiên thần. Trước kia em không có cảm giác như thế, luôn nghĩ về công việc, định vài năm nữa mới có con. Bây giờ bản thân đã làm mẹ, đột nhiên cảm giác được cái gì cũng đều không quan trọng nữa, chỉ cần có thể ngày ngày ở bên cạnh con gái, ngày ngày trôi qua như thế nào cũng đều tốt cả. "
" thật ư? " Chử Nguyệt Tình ngẩng đầu lên nhìn Chử Đồng, " ngay cả tin tức báo cáo mà em yêu thích nhất cũng không còn quan trọng nữa sao? "
" em tình nguyện vì con gái, sau này sẽ ở nhà nhiều hơn. Bất quá chờ sau khi em cai sữa cho con, em vẫn còn muốn đi làm. "
Tầm mắt Chử Nguyệt Tình không khỏi quay lại trên mặt đứa bé kia. Trong nhà có em bé thật sự sẽ trở nên như vậy được sao?
Lúc Chử Đồng ra tháng, thật vất vả mới có thể nhìn thấy được ánh mặt trời. Giản Trì Hoài lại cứng rắn tăng thêm cho cô một tháng ở cữ nữa.
Trong khoảng chừng hai tháng, cô không thể chơi điện thoại di động, không thể xem ti vi, không thể uống nước lạnh, ngay cả rửa tay rửa mặt đều phải dùng nước ấm, hơn nữa còn là nước đun sôi để nguội đến bốn mươi độ, nói rằng như vậy rất tốt đối với khớp xương. Chử Đồng cũng không biết Giản Trì Hoài nghe được từ đâu nữa.
Thật vất vả mới cầm cự được đến lúc hai tháng trôi qua, cuối cùng đã được giải phóng. Chử Đồng thật hận không thể vào giờ phút này có thể chắp thêm một đôi cánh lên vai mình, đưa cô bay lượn khắp trời cao biển rộng.
Nhà họ Chử.
Lý Tĩnh Hương bận rộn trong phòng bếp tới tận trưa. Cửa phòng bếp đang đóng chặt, nhưng khi Chử Nguyệt Tình đi ra khỏi phòng vẫn có thể ngửi thấy được mùi thơm lừng của thức ăn.
Cô đi tới cửa phòng bếp, mở cửa ra rồi thò đầu vào trong, " mẹ, mẹ đang làm gì đấy? "
" làm món dưa muối. Lần trước làm xong mẹ nếm thử, vị ngon không khác gì nhà hàng. "
Chử Nguyệt Tình trông thấy trên bếp có để mấy cai bình sứ, " mẹ còn phải đi ra ngoài sao? "
" ừ, tối qua em gái con gọi điện thoại tới, nói là muốn ăn món dưa muối. Hai tháng trước, Trì Hoài sợ không tốt cho răng của nó, không cho ăn. Thật vất vả mới hết cữ, miệng mèo tham ăn kia liền quản không nổi nữa rồi......" Lý Tĩnh Hương vừa cười vừa nói tiếp, " đúng rồi, lát nữa trên đường đi, mẹ còn phải mua túi tã giấy, đi tay không cũng kỳ. "
" mẹ, chỗ Đồng Đồng cái gì mà không có chứ? Tã giấy mẹ cũng đừng mua lung tung. Nhãn hiệu không giống nhau, mua như vậy là lãng phí. "
" mẹ biết, mẹ nhớ hình dáng bên ngoài mà, tìm mua loại giống y như vậy là được. " Lý Tĩnh Hương chia nhỏ dưa muối vào trong từng hũ, " bé con mấy ngày nay rất ham chơi, ngẩng đầu cao rồi hóng hớt. Con mà trêu chọc con bé, nó còn có thể đáp lại con nữa cơ. "
" mẹ, bây giờ mẹ phải đi liền sao? "
" đúng vậy, dù sao con ở nhà cũng chẳng có việc gì, đi cùng mẹ không? "
Chử Nguyệt Tình không che giấu được sự mất mát trong lòng, " mẹ, chúng ta không phải đã sớm bàn bạc xong rồi sao? Hôm nay mẹ bảo đi cùng con đến trung tâm thương mại. Con muốn mua cái áo khoác, còn muốn mua cho mẹ một đôi giày mà. "
" ai da, là hôm nay sao? Quên mất, " Lý Tĩnh Hương đứng dậy, đem nắp vặn chặt lại, " vậy con đi một mình đi, mẹ có giày rồi, không cần mua nữa, lãng phí lắm. "
Chử Nguyệt Tình không có bạn bè nào cả. Bây giờ Chử Đồng lại có em bé, cũng không đi được. Bình thường chỗ đi lại của cô hầu như chỉ có hai nơi là trong nhà và Bán đảo hào môn. Thật vất vả mới hẹn được với Lý Tĩnh Hương, còn đặt hai vé ăn tiệc buffet. Bây giờ bà lại nói không đi nữa.
Lý Tĩnh Hương gói gém hũ dưa xong, vô cùng hào hứng đi ra khỏi phòng bếp, " đi cùng mẹ tới chỗ em gái con không? "
" không được. "
" vậy lát nữa con tự mình lấy đồ ăn nha. Ba con ở lại cửa hàng trái cây cũng không về đâu, mẹ ra ngoài đây. "
Chử Nguyệt Tình nhìn Lý Tĩnh Hương đi tới cửa, đổi giày, sau đó mở cửa đi ra ngoài. Trong nháy mắt lúc cửa đóng lại, cô ngây ngốc nhìn chằm chằm cánh cửa một hồi lâu. Trong nhà rất yên tĩnh, ngay cả âm thanh của một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được. Cô bất chợt nổi lên một cảm giác hoảng sợ. Cô thật sự không thích bầu không khí như thế này, một mình, cô đơn lẻ bóng, hiu quạnh muốn chết. Cô bước tới trước ban công, tưới nước cho những luống hoa kia.sau khi làm xong những việc này, cô có cảm giác bản thân mình giống như một kẻ bỏ đi. Cô thật sự không biết mình còn có thể làm được gì nữa.
Cô đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài xa xa, ngắm những hoạt động dưới sân của mọi người trong tiểu khu. Có ba hoặc mẹ đang dắt theo em bé chơi đùa, còn thấy hai người đàn ông đang nhìn chằm chằm một đứa bé. Chử Nguyệt Tình ngắm nhìn những bóng dáng bé nhỏ đang tập tễnh học bước đi, cô không khỏi nhẹ cong khóe miệng lên.
Có đứa bé, thật tốt nhỉ.
Nếu đứa bé đầu tiên của cô không bị chết lưu, chắc hẳn sẽ tốt hơn rất nhiều chăng? Mặc dù người cô yêu nhất đang phải ngồi tù, nhưng bọn họ còn có đứa bé, Chử Nguyệt Tình sẽ không cô đơn đến mức này. Cô đã không còn cách nào để yêu một người khác. Nếu như có đứa bé, cô có thể đem toàn bộ tâm trí của mình đặt hết lên người bé con. Ít nhất, bản thân mình sẽ không bị vây kín trong nỗi khổ cô đơn không chỗ nương tựa, cả đời không thoát ra được.
Lý Tĩnh Hương đi tới Bán đảo hào môn, người giúp việc chạy ra cửa đón bà. Bà đưa hũ dưa muối cho người giúp việc, " Trì Hoài và Đồng Đồng đâu? "
" đang ở trên lầu, ngài lên đi. "
Lý Tĩnh Hương đi tới lầu hai. Cửa phòng ngủ không đóng, bà bước thẳng vào trong. Xa xa thấy Chử Đồng đang ngồi trước máy vi tính gõ gõ cái gì đó. Giản Trì Hoài thì ngồi dựa vào lưng ghế sa lon, ôm con gái ở trước ngực. Cà người bé con nằm gọn trong lồng ngực anh, hai chân đá lung tung, đáng yêu vô cùng.
Ánh mắt người đàn ông lướt qua, lên tiếng chào hỏi. Lý Tĩnh Hương cười nói, " con bé luôn thích được con ẵm. "
Chử Đồng từ máy vi tính trước mặt ngẩng đầu lên. " mẹ, đây là việc anh ấy thích làm nhất. Một ngày không được ẵm cục cưng này, anh ấy sẽ ngủ không yên đâu. "
Trong miệng Chử Đồng đầy vị chua. Bàn tay Giản Trì Hoài êm ái đặt lên đầu con gái, không thèm tranh cãi với cô, bởi vì Chử Đồng nói đều là sự thật. Mặc dù đang ở trường học, đôi lúc giảng bài lại bỗng nhiên mất hồn, nghĩ về con gái có ăn no hay không, có khóc hay không, anh chịu không nổi khi thấy con gái khóc. Bộ dáng nhỏ bé kia giãy tới giãy lui, mặc dù nặn không ra được mấy giọt nước mắt, nhưng trái tim của Giản Trì Hoài cũng sắp bị bé con làm cho mềm nhũn.
Lý Tĩnh Hương tươi cười đi về phía Chử Đồng, " tại sao cứ dán mắt vào máy vi tính thế? "
" mẹ, con đã hơn hai tháng chưa đụng vào rồi. Chỉ mới dùng hơn nửa giờ thôi mà, yên tâm đi. Giản Trì Hoài đã lập ra quy định cho con rồi. " Chử Đồng nâng tầm mắt lên, " chị đâu rồi mẹ? Tại sao không tới? "
" nó bảo muốn đi mua quần áo, không tới. "
" oh, vậy mẹ có thể đi cùng với chị ấy mà. "
Lý Tĩnh Hương đem túi tã đặt vào bên cạnh, " không phải con nói muốn ăn dưa muối sao? Mẹ mang tới cho con rồi. "
" thật á! " Chử Đồng kéo mẹ mình qua. Vừa định làm nũng, nhưng nghĩ tới Chử Nguyệt Tình một mình đi ra ngoài, cô vẫn có chút không yên lòng, " dưa muối có thể từ từ làm mà. "
" không có gì đâu, chị của con gần đây rất tốt, còn đang đan áo len cho bé con đấy. "
Chiều hôm đó, Chử Nguyệt Tình cũng không đi ra ngoài. Cô không biết một mình có thể đi tới đâu, có ý nghĩa gì nữa.
Khoảng thời gian sau đó, cô trái lại bận rộn vô cùng. Các hoạt động của công ty Văn Hải luôn rất đa dạng. Nhân viên các ngành rủ nhau đi làm tình nguyện viên, vừa vặn trong ba ngày nghỉ, đi tới một khu nhà dân có mở vườn trẻ để giúp một tay. Chử Nguyệt Tình rất thích trẻ con, có cơ hội như vậy, cô đương nhiên không thể bỏ qua.
Trong nháy mắt, con gái của Chử Đồng đã được ba tháng. Cô công chúa nhỏ càng lớn lại càng xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, vừa to lại vừa tròn.
Hôm đó, Lý Tĩnh Hương và Chử Cát Bằng rất khuya mới về đến nhà, là tài xế của Giản Trì Hoài đưa họ trở về. Đẩy cửa ra bước vào, thấy Chử Nguyệt Tình đang ngồi trên ghế sa lon xem ti vi. Lý Tĩnh Hương tươi cười tháo khăn lụa trên cổ xuống, " Tình Tình, cơm tối con ăn cái gì thế? "
" con ăn sủi cảo. "
" em gái con nói muốn tới đón con thì con lại không chịu. "
Chử Nguyệt Tình co hai chân lên, vùi vào trong ghế sa lon, " làm việc có chút mệt mỏi, con không muốn đi đâu nữa. "
" tối nay, Trì Hoài và Đồng Đồng đang chọn nhà hàng, nói muốn tổ chức buổi tiệc tròn một trăm ngày, còn có quà cáp gì đấy nữa, vẫn chưa chọn xong. "
Ánh mắt Chử Nguyệt Tình từ trên ti vi thu hồi lại. Cô điều chỉnh giọng nói xuống thấp một chút, " ba, mẹ, có chuyện này con muốn bàn bạc với hai người. "
" chuyện gì? " Lý Tĩnh Hương ngồi xuống bên cạnh Chử Nguyệt Tình.
" con muốn nhận nuôi một đứa bé. "
" cái gì! " Lý Tĩnh Hương và Chử Cát Bằng nhìn nhau, hai người đều cho là mình nghe lầm, " con lặp lại một lần nữa? "
" con muốn nhận nuôi một đứa bé. "
Lý Tĩnh Hương hơi giật mình, còn lại nhiều hơn chính là khiếp sợ, " Tình Tình, tại sao con lại muốn làm vậy chứ? Nghĩ như thế nào mà lại dẫn đến chuyện nhận nuôi em bé đây? "
" con chỉ muốn có người ở bên cạnh con, con cảm thấy như vậy rất tốt. "
Lý Tĩnh Hương lắc đầu, " mẹ và ba con đều ở đây mà. Lại nói, nếu sau này con muốn tìm người yêu, mang theo một đứa bé coi là chuyện gì chứ? "
" mẹ, con sẽ không tìm người yêu. "
" con...... Con nói cái gì? " Lý Tĩnh Hương suốt cả ngày nay tâm tình thật vui vẻ, bây giờ đã hoàn toàn bị làm hỏng, " làm sao có thể? Con và Cố Thanh Hồi là không thể nào, con còn muốn phí phạm tuổi thanh xuân cả đời này của con ở trên người nó nữa sao? "
" mẹ, trước có Đoàn Lại Hoằng, bây giờ lại thêm Cố Thanh Hồi, con đã không còn chút hy vọng gì nữa rồi. Lại nói con cũng sẽ không yêu người khác đâu. Mẹ cũng đừng vì con mà hao tổn tâm sức nhiều như vậy nữa. "
Lý Tĩnh Hương nói gì cũng sẽ không đồng ý, " nhận nuôi một đứa bé, con cho rằng dễ như nhận nuôi một con chó nhỏ sao? Muốn nuôi thì nuôi, không muốn nuôi thì bỏ? "
" sau khi con nhận nuôi đứa bé, con sẽ không bao giờ bỏ nó. "
" không được! " Chử Cát Bằng chen vào một câu, " đừng nói nữa, chuyện này không thể thương lượng! "
Chử Nguyệt Tình nghe vậy, khóe miệng khẽ run rẩy, " tại sao, con chỉ muốn có một đứa bé thôi mà! " Cô từ trên ghế salon đứng phắt dậy, xỏ dép vào rồi sải bước quay về phòng.
Chử Cát Bằng giận đến mức chỉ theo bóng lưng của cô, " cái ý tưởng này từ đâu mà có, con nhân dịp còn sớm quên hẳn ngay cho ba! "
Hôm sau, sau khi Chử Nguyệt Tình tan việc, cả người mệt mỏi rũ rượi bước ra ngoài. Xa xa nghe thấy có người đang ấn vang còi xe. Cô ngẩng đầu lên, trông thấy xe của Chử Đồng đang dừng ở ven đường. Chử Nguyệt Tình bước tới, Chử Đồng nghiêng người qua, giúp cô mở cửa xe ra, " chị. "
Chử Nguyệt Tình ngồi vào chỗ cạnh tài xế, " em cũng tới để khuyên chị, có đúng không? "
" mẹ đã nói với em. "
Khoé miệng Chử Nguyệt Tình nhẹ cong lên rất nhạt. Tầm mắt cô chống lại Chử Đồng, " chị chỉ muốn nhận nuôi một đứa bé, chuyện này chẳng lẽ không cách nào hiểu cho chị được sao? "
" chị, chị còn cả một tương lai tốt đẹp ở trước mắt. Chị còn trẻ, em biết chị nghĩ như thế nào. Nhưng thời gian chính là liều thuốc tốt nhất. Dần dần, chị sẽ quên Cố Thanh Hồi, quên mất tình yêu sâu đậm mà hai người đã từng có. Chị sẽ tìm được người đàn ông của cuộc đời chị. Đến lúc đó, kết hôn sinh con, rồi đứa bé nhận nuôi kia nên làm gì bây giờ? "
Khuôn mặt Chử Nguyệt Tình rất bình tĩnh, cũng không phải do nhất thời kích động mới quyết định, " con đường sau này như thế nào, thật ra trong lòng chị rõ ràng nhất. Đồng Đồng, em không có cách nào để hiểu được loại cảm giác đó đâu. Mỗi khi đến giờ tan việc, hàng xóm hỏi thăm một câu bâng quơ, cũng sẽ khiến cho chị nơm nớp lo sợ. Có bác gái còn trực tiếp hỏi thẳng, tại sao còn ở cùng với ba mẹ, tại sao còn chưa có bạn trai? Mà ba mẹ tuổi cũng đã lớn rồi. Có đôi lúc, chị không biết chị cố gắng làm việc là vì cái gì. Chị không có mục tiêu để phấn đấu. Chị thích trẻ con, đặc biệt thích vô cùng. Mọi người cũng đều vì chị mà cân nhắc tương lai, nói chị cuối cùng cũng phải lập gia đình. Nhưng mọi người suy nghĩ quá lạc quan rồi. Cố Thanh Hồi đã rút cạn toàn bộ tình yêu và nhiệt huyết trên người chị. Chị nói rồi, đời này chắc chị sẽ không yêu bất kỳ kẻ nào nữa đâu......"
Chử Nguyệt Tình nói đến đây, dừng lại một chút, " có phải ở trong mắt mọi người, chỉ có người đã kết hôn mới gọi là hoàn hảo? Bất kể hai người đó ở cùng nhau có vui vẻ hay không. Mọi người chỉ cần chị tùy tiện tìm đại một người gả đi là được rồi, phải không? "
" chị, chúng ta đương nhiên không phải nghĩ như vậy. "
" ngoại trừ Cố Thanh Hồi, chị sẽ không yêu bất kể kẻ nào nữa, cũng không có cách nào để yêu được bọn họ. Chị cũng không muốn sống cô đơn một mình đến khi chết. Vì vậy, chị muốn nhận nuôi một bé gái, để cho con bé ở cùng chị đến khi chị già cả, cuộc đời của chị sẽ có chỗ gửi gắm. Đồng Đồng, em cũng là người đã làm mẹ, chị nói đến cảm giác này, em hẳn phải là người thấu hiểu nhất mới phải. "
Chử Đồng chống lại ánh mắt Chử Nguyệt Tình. Trong mắt cô đang mất dần kiên định, " chị, em không muốn chị sống cô đơn như vậy, em thấy trong lòng rất khó chịu. "
" có con gái rồi, chắc chắn chị sẽ không cô đơn nữa đâu. Đồng Đồng, chị biết nhận nuôi cũng cần phải có điều kiện, em giúp chị một chút đi. Chị không phải do kích động hoặc cái gì đâu. Chị và Thanh Hồi chia tay cũng được hơn một năm rồi, chị không muốn yêu đương với bất kỳ kẻ nào khác. Chị vô cùng chán ghét, chị chỉ muốn giống như em, có một đứa con gái, hết lòng chăm sóc, làm bạn với nó, nhìn nó lớn khôn từng ngày. "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...