Ngày hôm sau.
Chử Đồng dang rộng hai tay, gần như chiếm hết hơn nửa chiếc giường. Cô đã nằm mơ, trong mơ cô đã 'ăn' giáo sư Giản.
Cô cười đến nỗi vùi chặt đầu vào trong gối. Lúc mới tỉnh dậy, mắt còn không muốn ở mở ra: “Ha ha, ha ha ha...”
Nhưng có những chuyện cũng chỉ dám làm trong mơ mà thôi. Cô mà thật sự có bản lĩnh đè giáo sư Giản nghiêm túc ra, vậy thì cô...
Những suy nghĩ linh tinh của Chử Đồng bị cắt ngang không thương tiếc, cảm giác có người đang kéo cổ áo cô. Chử Đồng cử động: “Làm gì vậy?”
Cô mở đôi mắt mơ màng, thứ xuất hiện trong con ngươi là một màn hình điện thoại được phóng to. Chử Đồng ngồi bật dậy, ngẩn người ba giây, tầm mắt mới dần dần rõ nét. Mắt cô càng mở càng to. Giản Trì Hoài cất điện thoại đi, đứng trước mặt cô, sắc mặt căng cứng.
Chử Đồng xua tay: “Không phải em, không phải em tung đâu.”
“Tên tác giả trên này chính là em.”
“Em thật sự không biết. Đúng, em là người nhận ảnh, nhưng mà...”
Giản Trì Hoài rõ ràng không chút kiên nhẫn. Anh khoát tay, ngữ khí cực kỳ bực bội: “Đây là chuyện của riêng em. Nếu em thích gây phiền phức, tôi không cản.” Dứt lời, anh quay người đi ra khỏi phòng.
Chử Đồng vớ lấy di động của mình. Tin trang nhất hôm nay của Dịch Sưu chính là những bức ảnh thân mật giữa Đào Tinh Kỳ và Ân Thiếu Trình. Cô ấn vào đường link kết nối. Giang Ý Duy không tránh khỏi bị cuốn vào chuyện này, thậm chí còn có bài báo nói trước khi debut cô ta từng phẫu thuật thẩm mỹ, còn từng làm gái tiếp rượu.
Bình luận của fan mạng đã điên cuồng tăng lên con số mấy vạn.
“Trước đây Giang Ý Duy tên là Giang Tâm, sống ở tiểu khu chúng ta. Cô ta từng kết hôn, chồng cũ là một nông dân lên thành phố kiếm việc...”
“Đúng đúng, sau này cô ta có chút danh tiếng thì ly hôn, rồi được một con Ferrari đón đi...”
Chử Đồng đau đầu tắt trang web đi. Cô xuống giường, đánh răng rửa mặt. Cô không cần nghĩ cũng biết, bài báo sáng nay nhất định là do tổng biên tập tung ra dưới danh nghĩa của cô, vì những tin tức về sau của Đào Tinh Kỳ vẫn do cô theo đuổi, mà độ hot của Dịch Sưu liên tiếp mấy ngày qua quả thực cũng đã bỏ xa Độc Gia mấy con phố.
Thay xong quần áo đi xuống nhà, Giản Trì Hoài đang ngồi trước bàn ăn, trong tay cầm một tờ báo. Chử Đồng kéo chiếc ghế bên cạnh anh ra: “Hôm nay anh có tiết không?”
Người đàn ông không hề trả lời cô. Chử Đồng ăn một nhỏ nhưng thấy chẳng khác gì nhai nến: “Không phải em gây phiền phức. Em cũng muốn đưa những tin tức chân thực nhất...”
Giản Trì Hoài đặt tờ báo lên bàn, liếc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt: “Chử Đồng, từ trước tới nay, tôi đối xử với em có thể nói là nuông chiều. Nhưng chuyện tôi bảo em đừng động vào, tốt nhất em chớ có dây.”
“Giang Ý Duy ư?”
“Phải.”
Chử Đồng bỗng chốc cảm thấy trái tim như bị một viên đá sắc cứa một nhát, nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra ung dung, nói: “Giản Trì Hoài, có phải anh yêu thầm cô ta không?”
Đáy mắt Giản Trì Hoài không chút xao động. Anh chỉ cười, không hiểu là thừa nhận hay là gì: “Em không đụng vào cô ta, em sẽ không sao, hiểu chứ?”
“Em không hiểu.”
Giản Trì Hoài đẩy ghế ra, cũng không nhìn cô thêm một cái, vơ lấy chìa khóa xe trên mặt bàn rồi sải bước rời đi.
Đường dây Ân Thiếu Trình và Giang Ý Duy đã bám sát rồi, cô sẽ không dễ dàng buông bỏ, Chử Đồng lái xe ra khỏi nhà với tinh thần có chút tự trào. Nếu không sao người ta lại gọi đám người các cô là 'chó săn'?
Phía Triều Dương Tân Thành từ lâu đã biến thành tổ của 'chó săn'. Chử Đồng bèn thay đổi kế hoạch, ngồi đợi trước cửa một tiểu khu khác mà Ân Thiếu Trình hay qua lại.
Thật không ngờ, vừa bắt đã chuẩn. Tầm khoảng 7 giờ tối, Chử Đồng đang cắn màn thầu khô trong xe cuối cùng cũng nhìn thấy xe của Ân Thiếu Trình ra ngoài. Tinh thần Chử Đồng chấn động, vội vàng khởi động xe, bám theo.
Chiếc xe vẫn lái không nhanh không chậm. Chử Đồng vừa cầm máy chụp ảnh vừa nắm vững tay lái. Cô không dám sơ suất, thế nên đi theo rất sát. Sau khi lái ra khỏi vòng đai ngoài, thấy lại sắp lên cầu vượt, Chử Đồng nhìn biển chỉ đường. Xem ra tối nay Ân Thiếu Trình sẽ qua đêm ở bên ngoài.
Cô không kịp vui sướng, liếc mắt bất ngờ thấy bóng một chiếc xe đỏ. Cô vừa định tránh sang thì chiếc xe đã bị va chạm. Lực đập rất mạnh khiến cả người chao đảo, lắc lư, suýt nữa xuyên thẳng lên chiếc xe tải hạng nặng phía trên.
Chử Đồng kinh hoàng đến độ mồ hôi chảy ra ròng ròng, vội vàng phanh gấp, nhưng không ngờ đuôi xe một lần nữa bị người ta húc mạnh, bánh xe lăn qua dải phân cách bằng cây xanh, chỉ dừng lại khi đâm vào một chiếc cây to. Cô bỗng chốc cảm thấy đầu váng mắt hoa, nhất là cánh tay, đau đến nỗi không nhấc lên nổi.
Xe của Ân Thiếu Trình dừng cách đó không xa. Giang Ý Duy ngồi ở ghế lái phụ, căng thẳng túm chặt cổ áo. Cảnh tượng vừa rồi đáng sợ tới nỗi một lúc sau cô ta vẫn không hoàn hồn lại được, cứ nhìn chằm chằm vào chiếc gương chiếu hậu mãi.
Cửa xe của Chử Đồng nhanh chóng bị người ta kéo ra. Một người đàn ông trẻ tuổi kéo mạnh cô ra ngoài. Cả người cô ngã ngồi xuống đất, cánh tay có cảm giác bị ai tháo bỏ.
Giang Ý Duy sợ đến tái mét mặt mày, dè dặt nhìn người đàn ông bên cạnh: “Thiếu Trình, có cần làm vậy không. Cô ta chỉ là phóng viên.”
“Xảy ra một vụ tai nạn thôi mà, có liên quan đến chúng ta sao?” Ân Thiếu Trình khởi động lại xe, đeo chiếc kính râm trên tay lên, phóng đi xa.
Chử Đồng bị gã đàn ông lôi đi mấy bước. Cô đau đến không còn sức phản kháng, bên cạnh đã có những chiếc xe lần lượt dừng lại. Chử Đồng lên tiếng kêu cứu nhưng nghe thấy tiếng của người đàn ông vọng lại còn lớn hơn, hoàn toàn áp đảo giọng cô: “Nhanh lên, đưa thẳng tới bệnh viện, nhanh!”
Cô ra sức lắc đầu, đối phương rõ ràng là cố ý, sao có thể cứu cô?
Gã đàn ông ôm ngang eo, bế cô lên, đưa cô vào ghế sau của một chiếc taxi màu đỏ, cánh xe đóng lại cái rầm: “Đi!”
Tay trái của cô không thể cử động, chỉ có thể dựa vào cửa xe: “Các người... Các người rốt cuộc là ai?”
Hai gã đàn ông một trước một sau đều không nói câu nào. Chử Đồng càng lúc càng lo, tay quờ quạng sang bên cạnh, lúc này mới ý thức được túi xách không có bên mình.
Chiếc xe đi được hơn nửa tiếng đồng hồ, rồi dừng lại trước một tòa nhà gần như không còn mới. Cô nghe thấy người đàn ông lái xe ấn còi, cánh cửa sắt phía trước chầm chậm mở ra. Khi chiếc xe lướt ngang qua tấm biển ngoài cửa, Chử Đồng nhìn rõ hàng chữ bên trên.
Bệnh viện tâm thần Tín Hựu.
Chử Đồng tròn mắt, tinh thần lập tức sụp đổ. Cô xông tới, gõ một tay vào cửa xe: “Thả tôi ra ngay, cứu mạng...”
Người đàn ông ngồi bên cạnh nhanh chóng tiến tới, một tay bịt chặt miệng cô rồi ấn cô lên ghế.
Khi Giản Trì Hoài nhận được điện thoại là lúc Chử Đồng vừa xảy ra chuyện.
“Anh Tứ, chị dâu bị bọn chúng bắt đi rồi.”
Người đàn ông còn đang dạy. Anh đi ra khỏi giảng đường, nhẹ nhàng khép cửa lại: “Là ai?”
“Có lẽ là người của Ân Thiếu Trình.”
Giản Trì Hoài trầm mặc một lúc. Đầu kia không nhận được tín hiệu của anh, mở lời mang tính do thám: “Bọn em theo đuôi chiếc xe đó, anh xem có nên bảo chúng dừng không?”
Giản Trì Hoài nhìn giờ. Tối nay anh có tiết, phải tới chín giờ mới xong.
“Anh Tứ, xe của chị dâu còn bị đâm. Nhưng anh yên tâm, chị ấy không có gì đáng ngại.”
“Chín giờ tôi về. Trước lúc đó, đừng gọi điện cho tôi. Cậu cứ theo dõi, chỉ cần bảo đảm cô ấy không nguy hiểm tính mạng là được, còn những việc khác... tôi không cần cậu xen vào.”
“Dạ.”
Giản Trì Hoài cúp máy, ngón tay cọ cọ lên màn hình điện thoại như đang suy nghĩ gì đó. Nhớ tới vẻ bướng bỉnh của Chử Đồng, cuối cùng anh ngước mắt lên, đẩy cửa giảng đường rồi đi vào không chút do dự...
~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...