Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín

Edit: Phong Lữ

Beta: Lưu Tinh

***

“Hửm?” Giản Trì Hoài đối với phản ứng này của Chử Đồng, cảm thấy kỳ quái: “Không được? Em nói tôi không được?”

Cái thìa bị Chử Đồng siết chặt trong tay. Sau khi cố gắng trấn tỉnh trở lại, cô sửa lại lời vừa mới nói: “Ý tôi là... chúng ta không được.”

Giản Trì Hoài nghe vậy, khẽ cười thành tiếng, hai tay vẫn ôm chặt eo cô không buông. Đôi môi mỏng của anh kề sát tai cô: “Tôi còn tưởng em nói tôi “không được“. Tôi đây quả thực trăm phần không phục.”

Chử Đồng khẽ cúi đầu, giấu cảm xúc vào trong mắt: “Anh ra ngoài chờ đi. Anh xem, bánh trứng sắp khét đến nơi rồi.”

“Khét cũng không sao, tôi bây giờ cũng không muốn ăn bánh trứng nữa.”

“Anh cứ như vậy, tôi lập tức dẹp hết rồi đi về đấy.”

Chử Đồng nói xong, đem cái thìa bỏ lại trong chén. Giản Trì Hoài thấy vậy không còn cách nào khác đành phải buông lỏng vòng tay.

Trong nhà bếp hương vị của món bánh trứng bắt đầu lan tỏa khắp bốn phía. Sau khi cô làm xong thì bưng một khay đi ra ngoài. Giản Trì Hoài đang ngồi trước bàn ăn. Chử Đồng đặt một cái chén nhỏ và một đôi đũa vào trong tay anh: “Bác sĩ Triệu đâu?”

“Đang tới.”

Chử Đồng cởi tạp dề: “Tôi phải tranh thủ về nhà. Mẹ tôi vừa gọi điện nói chị tôi tâm tình không ổn định. Mẹ tôi một mình không xử lý được, tôi phải về.”

“Tốt xấu gì cũng cùng tôi ăn xong rồi đi.”

“Không cần, tôi không đói.” Chử Đồng nói xong, bỏ tạp dề xuống rồi đi ra ngoài. Giản Trì Hoài nhìn chăm chú bóng lưng của cô cho đến khi cô ra đến cửa:

“Chờ một chút, tôi sai tài xế đưa em về.”

Chuyện này, Chử Đồng không từ chối.

Giản Trì Hoài nhìn cô đi ra ngoài, rồi lại nhìn khay bánh trứng trước mặt. Vừa mới chiên xong, mùi vị như có như không tràn ngập khắp không gian phòng ăn. Chỉ là không lưu lại quá lâu, luồng hương thơm chỉ thuộc về gia đình đã vội tan biến hết.

Ánh mắt người đàn ông theo ra đến cửa sổ sát đất, trông thấy Chử Đồng được tài xế đón lên xe. Giản Trì Hoài đẩy chén đũa trong tay ra, sau đó chạy lên lầu. Chử Đồng nói dối, một chút hàm lượng kỹ thuật cũng không có. Lúc đó, khi bọn họ được mọi người cứu từ trong xe ra, đồ dùng mang theo bên người Chử Đồng đều để lại bên trong xe. Cô tay không cùng anh trở về Bán Đảo Hào Môn, Lý Tịnh Hương làm sao có thể liên lạc được với cô?

Sau khi Chử Đồng ngồi vào trong xe, ngơ ngác dán mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh vật lướt qua mắt, cũng không kịp nhìn kỹ xem là cái gì. Cô không cách nào ở lại bên cạnh Giản Trì Hoài, đặc biệt là khi anh còn có suy nghĩ như vậy. Hôm nay anh vừa bị thương nặng như thế, Chử Đồng biết mình không giỏi bịa chuyện, ngộ nhỡ lỡ miệng, một người kiêu ngạo như Giản Trì Hoài làm sao có thể chịu được?

Về đến nhà, mọi người còn chưa ngủ, đang ngồi trên sô pha xem TV. Trong tay Chử Nguyệt Tinh ôm một hộp quả hạch, mắt ngẩn ra nhìn chằm chằm màn hình. Đài này do cô mở, chiếu một chương trình lễ hội biểu diễn nghệ thuật, là phim tài liệu từ vài năm trước, bây giờ phát lại với tư cách là phần thưởng âm nhạc.

Chử Cát Bằng ngáp một cái, thò tay về phía cô: “Đưa điều khiển cho ba, ba xem tin thời sự một chút.”

Chử Nguyệt Tinh không động đậy, khi người nghệ sỹ kia hát vang lên “chinh phục”, mắt Chử Nguyệt Tinh sáng lên: “Mẹ, êm tai không?”

Những thứ này Lý Tịnh Hương cũng mù tịt, nếu bà chọn, còn không bằng để bà nghe hí khúc. Nhưng con gái hỏi như vậy, bà trả lời lấy lệ: “Êm, rất êm tai.”

“Giản Trì Hoài đâu?” Chử Nguyệt Tinh đột nhiên hỏi.

Cả nhà nghe được cô hỏi như vậy, trong long ai nấy đều căng thẳng. Lý Tịnh Hương trước nhìn Chử Đồng, sau đó nói: “Muộn như vậy, chắc chắn người ta cũng ngủ rồi. Tinh Tinh, từ sau khi em gái con và Trì Hoài ly hôn, chúng ta và nó cũng không còn qua lại.”

“Nếu lúc này có anh ấy ở đây thì thật là tốt ha?” Chử Nguyệt Tinh dường như để lời nói của mẹ mình ở ngoài tai: “Khi đó, bọn con nghèo như vậy, anh ấy tích góp tiền mua cho con một tấm vé đi xem biểu diễn. Anh ấy biết rõ con thích nghệ sỹ này, mua cho con ghế ở vị trí hàng đầu. Anh ấy ở bên ngoài hội diễn chờ con. Đã nhiều năm như vậy, sao lại thay đổi rồi? Con thực không nghĩ ra.”

Chử Nguyệt Tinh nói đến đây, hốc mắt đã bắt đầu ẩm ướt. Chử Đồng đi đến ngồi bên cạnh cô: “Chị, người chị nói có đúng là Giản Trì Hoài?”

“Đúng vậy, trong đầu chị nhớ rõ chỉ có một mình anh ấy, không phải là người khác.”


Chử Đồng có chút giật mình, bởi vì cô biết rõ người kia tuyệt đối không phải Giản Trì Hoài. Chưa nói đến khả năng tình cảm của Giản Trì Hoài và Chử Nguyệt Tinh, chỉ riêng việc tích góp tiền mua vé xem biểu diễn, chính là không đúng với thực tế/

“Chị, anh ấy khi đó cũng là học sinh đúng không?”

“Đúng vậy, khoảng thời gian đó vừa mới yêu nhau, thực sự rất vui vẻ.”

Chử Đồng và Lý Tịnh Hương đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt âm u. Cô kéo tay Chử Nguyệt Tinh: “Chị, chị thực sự quá yêu anh ấy.”

“Anh ấy cũng yêu chị, anh ấy làm chỗ dựa cho chị, cùng chị chịu đau khổ.”

Màn biểu diễn kết thúc, TV bắt đầu quảng cáo. Chử Đồng xem đồng hồ: “Chị, không còn sớm nữa, mau đi ngủ thôi, không phải bác sĩ đã dặn chị sao? Phải ngủ sớm.”

“Được, chị ngủ.” Chử Nguyệt Tinh để điều khiển trong tay xuống, đi về phòng ngủ.

Chử Cát Bằng thở dài, khẽ lắc đầu: “Lại hồ đồ rồi.”

Chử Đồng cũng lắc đầu: “Ba, chị không hồ đồ, người mà chị nói kia, đúng là có thật, và hình ảnh của người đó đã khắc sâu trong tâm trí chị. Những chuyện này chắc chắn đã từng xảy ra, nhưng chị lại không nhớ rõ tên của người đàn ông kia. Tên của hắn là Đoàn Lại Hoằng.”

Lý Tịnh Hương ngồi bên cạnh, sợ hãi mở to mắt: “Ý của con là... nó vẫn luôn xem Trì Hoài là Đoàn Lại Hoằng?”

“Đúng, khả năng lớn nhất chính là như vậy.”

Vừa rồi Chử Đồng cũng mới bừng tỉnh: “Những ký ức đẹp trước đây chị nói, căn bản không thể xảy ra với Giản Trì Hoài. Mỗi lần chị kể lại đều vô cùng chân thực, mà chúng ta lại thấy rõ đầu óc chị hồ đồ, giống như trong trạng thái vô thức chị đã tự tạo nên một thế giới khác. Nhưng chúng ta chưa từng nghĩ, việc này hoàn toàn không thể nào tự biên soạn, chỉ là chị tự ý thay đổi nam diễn viên chính. Bởi vì sau khi bị kích động, ai chị cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ người đã trồng hoa tường vi là Giản Trì Hoài.”

Lý Tịnh Hương ngẩn ra tại chỗ, trong miệng lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy? Không được, thà để nó vĩnh viễn suy nghĩ hồ đồ như vậy, cũng không thể để nó nhớ ra tên khốn Đoàn Lại Hoằng kia. Tinh Tinh không để chịu đựng đả kích lần thứ hai đâu, không thể như thế!”

Chử Đồng cũng trầm mặc. Những bất thường trước kia của Chử Nguyệt Tinh đều đã xuất hiện trong đầu chị, chị vẫn cho rằng Giản Trì Hoài là người yêu của mình, chỉ là lòng Giản Trì Hoài đã thay đổi, cưới em gái của mình. Chị không dám trách móc, không dám chất vấn, cho nên vẫn luôn đi theo bọn họ. Chỉ sau khi bọn họ ly hôn, Giản Trì Hoài mới có thể hồi tâm chuyển ý.

Đầu óc của Chử Nguyệt Tinh, nhất định là mơ hồ, cũng không thể xác định rõ rang. Tuy Chử Đồng chỉ là suy đoán mà thôi, nhưng khả năng này thực sự rất lớn. Chử Đồng cảm thấy cô cần phải nói chuyện với bác sĩ Cố. Nếu như phải trực tiếp đối mặt với quá khứ, để chị gặp Đoàn Lại Hoằng một lần, cũng không phải không thể.

Ngày hôm sau, Chử Đồng đi làm như thường lệ. Vừa đến trước bàn làm việc, trông thấy ánh mắt khác thường của đồng nghiệp nhìn cô, cô mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó không đúng: “Có chuyện gì à?”

“Bài báo hôm trước của cô bị cắt rồi.” Có người mở miệng, trong lời nói ít nhiều lộ ra ý cười hả hê.

Chử Đồng nghe vậy, cũng không cảm thấy bất ngờ. Cô cầm điện thoại di động xoay người đi về phía phòng làm việc của tổng biên tập, gõ cửa đi vào trong. Sắc mặt của tổng biên tập xem ra cũng không tốt lắm. Chử Đồng đi tới trước mặt: “Tổng biên tập.”

“Tôi biết rõ cô vì sao đến đây, bài báo của cô đúng là bị cắt. Về phương diện này, Chử Đồng, cô không cần phải tranh cãi với tôi...”

Hai tay Chử Đồng bắt chéo: “Tổng biên tập, tôi sẽ không làm ầm ĩ, cắt thì cắt, chúng ta làm mảng xã hội đều hiểu, có nhiều lúc thân bất do kỷ, dù sao thì đưa ra ánh sáng không chì là một quán ăn, sau lưng còn một mạng lưới quan hệ chúng ta không tài nào biết rõ. Nếu như cắt bỏ đi chuyện này, cũng xem như là may mắn đi.”

Tổng biên tập ngẩng đầu nhìn cô, thở phào nhẹ nhõm: “Cô có thể nghĩ như vậy thì thật là tốt, công ty chúng ta còn cần những người như cô vậy, sau này tiếp tục làm cho tốt.”

“Tôi sẽ cố gắng.”

Chử Đồng khẽ nhếch miệng, xã hội này là như vậy, nhưng thế thì sao?

Ít nhất cô đã đưa ra ánh sáng, người cần biết cũng đã biết rồi. Phó Thời Thiêm là một nhân vật tầm cỡ, cho dù trứng chọi với đá, người khác cũng sẽ không để ý đến cô, cô cứ yên lặng chấp nhận là được rồi. Người bình thường như bọn họ, ngay cả tư cách trứng chọi đá với đối phương cũng không có.

Tuy rằng đã loại bỏ bài báo, nhưng Chử Đồng vẫn muốn ra ngoài lấy tin. Bên ngoài công ty, trông thấy vài người từ trên xe bước xuống, hai người mở cốp sau xe, từ bên trong lấy ra một vòng hoa. Giữa ban ngày ban mặt thế này, sao lại mang vòng hoa đến đây?

Chử Đồng còn định phỏng vấn thêm vài câu. Cô bước đến gần, một người đem cốp sau xe đóng lại, cô dè dặt hỏi: “Xin hỏi, vì sao lại đem vòng hoa đến tòa nhà văn phòng?”

“Chúng tôi làm theo yêu cầu của khách hàng đưa tới, cô là nhân viên ở đây?”

“Đúng.” Chử Đồng gật đầu: “Tôi là phòng viên.”

“Xin hỏi cô biết bộ phận Xã hội đi hướng nào không? Cô biết một người tên là Chử Đồng không?”


Sắc mặt cô lập tức tối lại: “Các người tìm cô ấy làm gì?”

“Tìm cô ấy ký nhận.”

Mây đen trên đỉnh đầu Chử Đồng ùn ùn kéo đến, ai lại thiếu đạo đức như vậy?

Cô rõ ràng còn sống sờ sờ ra đây, lại có thể mang vòng hoa đến tặng cô, người nào lại không biết thứ này là đưa cho người chết chứ?

Chử Đồng giận đến thở không ra hơi: “Ai bảo các người đem đến?”

“Cô biết người đó à?”

“Các người cũng thật là mỉa mai, để kiếm tiền cái gì cũng không thèm để ý đúng không? Ở đây là tòa nhà văn phòng, các người đem vòng hoa đến là có ý gì?”

Thực sự là lồng ngực Chử Đồng sắp sửa nổ tung, trên vòng hoa có hai mảnh vải trắng, chia nhau viết 'cúc cung tận tụy, tử nhi hậu dĩ'!

Cô kích động gần như muốn giết người.

Hai người đàn ông mắt nhìn cô: “Chỉ là hỏi đường cô mà thôi, có cần phải như vậy không?” Nói xong liền đi vào bên trong, Chử Đồng ngăn cản không được, bỗng nhiên nghe được một giọng đàn ông chen vào: “Chờ một chút.”

Hai người dừng bước, Chử Đồng quay đầu nhìn, rõ ràng là Đường Minh Lục, người đàn ông mặc quần áo màu nâu nhạt, khoác áo măng tô.

Anh đi lên bậc thềm: “Ai sai các người mang tới, các người mang y nguyên trả về cho tôi. Hơn nữa cho tôi gửi đến anh ta một câu, nếu anh ta thích thứ đồ vật tiễn biệt người khác thế này, bảo anh ta lần sau trực tiếp gửi đưa thẳng cho Đường Minh Lục.”

Hai người đưa mắt nhìn nhau. Đường Minh Lục rút ra một xấp tiền, lấy từ bên trong ra không ít tờ tiền một trăm đồng.

“Đi thôi.” Một người trong số đó đưa tay ra nhận lấy, sau đó mang vòng hoa rời khỏi.

Thực sự có thể chứng thực câu nói kia, có tiền có thể sai khiến cả quỷ.

Đường Minh Lục bỏ lại xấp tiền, sau đó nhìn cô: “Chuyện tối hôm qua tôi có nghe nói, em không sao chứ?”

“Không sao, sợ bóng sợ gió một hồi thôi.”

“Em đừng lo lắng, chuyện này tôi sẽ giải quyết.”

“Không.” Chử Đồng nói: “Những người đó không phải hạng tầm thường đâu, anh không cần thiết tranh giá hồn thủy.”

“Chuyện của em sao có thể gọi là 'hồn thủy'?” Giọng nói của Đường Minh Lục có chút không vui: “Lại nói, em bởi vì giúp tôi, mới chọc tới phiền phức như vậy. Tôi ra tay một chút cũng là việc nên làm.”

“Ban đầu tôi chỉ là muốn đưa sự việc của Thiên Khách Lai ra ánh sáng, đơn giản chỉ bởi vì nó có vấn đề, không nghĩ tới vì muốn đả kích hay giúp đỡ ai, cho nên...”

Cánh môi Đường Minh Lục không khỏi cong lên. Người phụ nữ này, ngay cả việc thuận nước đẩy thuyền cũng không biết làm: “Vậy xem như em đã gián tiếp giúp tôi, như vậy được chưa?”

Chử Đồng nghe vậy, khóe môi cũng cong lên: “Chuyện khi nãy, quả thật cũng phải cảm ơn anh.”

“Nếu đã như vậy, rất hân hạnh được quý cô đây ban cho một bữa cơm.”

Chử Đồng vừa nghe, vội vàng xua tay nói: “Lúc này là mấy giờ hả, điểm tâm vừa ăn xong, tôi còn phải ra ngoài săn tin.”

Trông thấy cô sắp phải đi, giọng Đường Minh Lục có chút giương cao: “Những lời tối qua Giản Trì Hoài nói là thật sao? Hai người còn chưa ly hôn?”

Cô cũng không giấu diếm: “Ừm, tạm thời chưa.”


“Không sao, nghe giọng điệu của em, đây cũng chỉ là chuyện sớm muộn.”

Lời nói của Đường Minh Lục mập mờ, anh nhìn chằm chằm Chử Đồng cả buổi: “Thiên Khách Lai bên kia, tôi sẽ thương lượng cùng bọn họ, hy vọng có phương thức giải quyết tốt nhất.”

“Thực ra cũng không cần.” Bàn tay Chử Đồng siết nhẹ lại, mu bàn tay vì tai nạn tối hôm qua đụng vào, có chút đau nhức: “Bọn họ cũng xem như đã cho tôi bài học kinh nghiệm, hẳn là sẽ không gây khó dễ cho tôi nữa. Huống hồ bây giờ ngay cả tin tức cũng đã bị cắt bỏ.”

Đường Minh Lục không nói thêm gì: “Em đang vội sao? Tôi cũng đúng lúc tạt ngang qua đây, thuận đường sang xem em một chút.”

Chử Đồng gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi. Vừa đi được vài bước, liền trông thấy một màn khó hiểu. Tài xế của Giản Trì Hoài đứng ngay đường lớn trước mặt. Chử Đồng tò mò, đi đến: “Sao anh lại ở đây?”

“Ông chủ lo lắng, bảo tôi qua đây xem.”

“Anh ấy có khỏe không?”

“Ông chủ xin nghỉ ở trường học, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.”

“Anh nói với anh ấy, tôi không sao... chuyện kia, vừa nãy anh cũng thấy đấy?”

Tài xế gật đầu, Chử Đồng nhìn anh ta, dặn dò: “Đừng nhắc đến hai chữ 'vòng hoa' với anh ấy, để anh ấy yên tĩnh ở nhà nghỉ ngơi.”

“Được.”

Chử Đồng không nói thêm điều gì, sau khi đi đến bãi giữ xe, cô khởi động xe rời khỏi. Người tài xế kia trở lại trong xe, trước tiên gọi cho Giản Trì Hoài một cuộc điện thoại: “Alô, ông chủ, vừa có mấy người mang vòng hoa đến cho bà chủ!”

---

Qua hai ngày, cuộc sống của Chử Đồng xem như trời yên biển lặng. Cô đang chạy xe trên đường, nhận được một cuộc điện thoại: “Alô?”

Đầu kia điện thoại không ngừng vang lên tiếng khóc: “Nhà báo, cô cứu chồng tôi và em trai của anh ấy đi!”

Chử Đồng đánh xe dừng lại bên đường.

“Cô hãy kể lại mọi chuyện tỉ mỉ một chút, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

“Vừa nãy có mấy người đến nhà của tôi bắt người, mang chồng tôi và em anh ấy đi, nói là bọn họ chọc đến việc làm ăn buôn bán của một nhân vật lớn, muốn bắt bọn họ! Ô ô ô, trước kia chúng tôi ở Bình Nhai đẩy xe đi buôn bán nhỏ, sống cũng không làm điều gì sai, đối phương bây giờ muốn tôi mang theo mười vạn đồng đến kho thóc Bình Lý số 5 hẻm 3 chuộc người. Đồng chí nhà báo, tôi nên làm gì bây giờ?”

“Thế này, cô trước tiên đừng gấp, báo cảnh sát chưa?”

Người phụ nữ gấp đến phát khóc: “Không được, bọn họ không cho báo cảnh sát.”

“Loại chuyện này nhất định phải để cảnh sát ra mặt. Như vậy đi, bây giờ tôi lập tức qua đó xem, cô nhớ kỹ phải báo cảnh sát, được không?”

“Được được.” Người phụ nữ vội vàng cuống quýt không ngừng nói: “Tôi lập tức gọi 110.”

Chử Đồng nhanh chóng quay đầu xe, sau đó theo địa chỉ nói trong điện thoại mà chạy đến. Cô giậm chân ga, chỗ này thật khó tìm. Xuyên qua những con đường nhỏ bên trong, cô dùng GPS, còn phải tìm chừng nửa giờ đồng hồ.

Đến địa chỉ, Chử Đồng cầm theo máy chụp ảnh, không chút do dự bước xuống xe. Phía trước chính là kho thóc Bình Lý số 5 hẻm 3, chỗ này chính là Điều Cổ Nhai. Cửa hiệu hai bên đều có phong cách cổ xưa. Sau này bị khai thác thành khu du lịch. Giờ này, du khách đã rất nhiều, cũng chỉ ở đối diện dừng lại ngắm phong cảnh. Hai bên cách nhau một con song. Ngăn cách bởi một cây cầu, người dân ở đây tương đối ít, đều là những người muốn cuộc sống yên tĩnh.

Chử Đồng băng qua một cây cam, men theo con đường lót ngói xanh đi về phía trước. Cửa sổ bằng gỗ lim được chạm trổ hoa văn, đúng là kiến trúc ở đây vô cùng đặc sắc. Chử Đồng láng máng nghe được tiếng động truyền đến, cô khom lưng đi tiếp, cho đến khi âm thanh kia ngày càng rõ ràng hơn. Chử Đồng áp sát lên bệ cửa sổ trước mặt, thông qua khe hở nhìn vào trong.

Trong phòng, quả nhiên có vài người đàn ông bị khống chế, một sợi dây thừng dài sau khi trói chặt cổ tay họ được vắt lên xà ngang trên cao. Mấy người kia đều miễn cưỡng bắt buộc phải đứng, họ kiễng mũi chân, cả cơ thể lắc lư, nhưng cũng chưa đến mức té ngã.

Mặt khác mấy người đàn ông bên cạnh đi vòng quanh họ, dường như đang tra hỏi điều gì, nhưng không được trả lời. Một người trong đó giơ tay đấm vào bụng đối phương, người nọ đau đến mức rên lên, cả người khom xuống, nhưng hai tay bị treo, phải kiễng ngón chân: “Đừng đánh, đừng đánh nữa.”

Chử Đồng ngồi rạp người xuống, liếc nhìn đồng hồ, theo lý thuyết bây giờ cảnh sát phải đến rồi, tiếp tục như vậy không phải sẽ đánh chết người sao. Bên trong bọn họ nói gì, cô cũng nghe không rõ, Chử Đồng lấy máy chụp ảnh ra, sau đó ngắm ngay khe hở ở cửa sổ chụp lại.

Mấy người kia hung ác, vóc người to lớn khỏe mạnh, chỗ cơ bắp ở bả vai cũng có thể hù chết người. Người đàn ông cầm đầu tạo thành một tư thế đánh quyền, tung một đấm bất ngờ vào đầu, đối phương bị đánh cho mặt đầy máu, mười phần bạo lực!

Hai tay Chử Đồng đều run rẩy, chỉ sợ sẽ gây ra tiếng động. Cô trông thấy lại có thêm hai người từ bên ngoài đi đến, chỉ là trong tay giơ một vòng hoa, Chử Đồng không khỏi run sợ, vòng hoa kia, giống hệt cái hai ngày trước được mang đến tặng cô!

Người đàn ông đi đến, từ trên vòng hoa ngắt ra hai bông hoa cúc, sau khi bóp chặt bỏ vào trong một bình nước suối, anh ta dùng sức lắc cho đều. Lại có một người đàn ông trong đó đến trước mặt, mạnh mẽ banh giữ quai hàm đối phương, sau đó đem bình nước nhét vào trong miệng người kia, ra sức đổ vào.

Lúc đó Chử Đồng thiếu chút nữa nôn ra, người đàn ông kia đau đớn cực kỳ, không ngừng nôn khan, nhưng miệng bị tắc lại.

Chử Đồng nhìn thấy cơ thể anh ta không ngừng run lên, tựa như con cá trạch.


Cô cảm thấy không đúng, vì sao vòng hoa kia lại ở đây?

Chử Đồng muốn tìm hiểu đến cuối cùng kết quả là gì. Cô khom lưng tiếp tục đi về phía trước, muốn vòng ra cửa để xem. Qua gian phòng bên cạnh, cửa sổ đóng chặt, cánh cửa cũng khép hờ, Chử Đồng rón rén đi đến, vừa mới đưa mặt nhìn vào, cánh cửa bỗng nhiên bị kéo ra.

Cô sợ đến nỗi thiếu chút nữa ba hồn sáu phách toàn bộ bốc hơi. Chử Đồng trợn to mắt, lùi bước về sau, nhìn chằm chằm bóng dáng người đàn ông đập vào mắt, sao lại có thể là Giản Trì Hoài!

Tay Chử Đồng run rẩy chỉ vào anh. Giản Trì Hoài rõ ràng cũng bị giật mình, đôi mày chau chặt lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Sao em lại ở đây?”

“Vậy còn anh, sao anh lại ở đây?”

Giản Trì Hoài hời hợt nói: “Tôi có việc cần xử lý.”

Chử Đồng xâu chuỗi sự việc lại, bỗng nhiên tỉnh ra. Cô khó có thể tin, nhìn chòng chọc vào người đàn ông trước mặt.

“Mấy người kia, là anh sai người bắt lại?”

“Em không nên xuất hiện ở đây, đi đi.” Giản Trì Hoài đưa mắt nhìn về phía cô.

Chử Đồng vẫn không thể tin được: “Anh xem đi, bọn họ đánh người ta thành cái dạng gì? Giản Trì Hoài, cảnh sát sẽ lập tức đến đây, rốt cuộc anh muốn như thế nào?”

Người đàn ông lướt qua mắt cô, đi đến cánh cửa gian phòng bên cạnh. Tiếng kêu thảm thiết bên trong vang lên liên tục không dứt. Chử Đồng theo cạnh anh: “Bọn họ, chính là những người mang vòng hoa đến cho tôi?”

“Không, là kẻ lái xe đụng em, còn có người phía sau sai khiến, tất cả đều ở đây.”

Chử Đồng nhất thời cảm thấy chân tay lạnh buốt: “Vừa hay, cảnh sát cũng đến, chúng ta có thể nói rõ ràng với bọn họ.”

“Chử Đồng, tôi có cách thức giải quyết mọi chuyện của tôi, em không cần nhúng tay vào.”

“Giản Trì Hoài.” Chử Đồng thò tay ra kéo kéo tay anh: “Anh như vậy, tôi cảm thấy dường như không còn nhận ra anh.”

“Tôi vẫn là tôi.” Giản Trì Hoài thờ ơ, vẻ mặt vẫn anh tuấn như lúc ban đầu, ngay cả nội tâm mơ hồ xa cách và hờ hững cùng chưa từng thay đổi: “Giải quyết xong chuyện này, tôi sẽ đến trường dạy học.”

Chử Đồng nghĩ đến điểm này, vội vàng chụp lấy tay anh: “Đúng rồi, anh là giáo sư mà, chúng ta không nên dùng bạo lực, giải quyết chuyện này còn rất nhiều cách khác.”

“Nhưng lấy bạo chế bạo, mới là cách tốt nhất.”

Giản Trì Hoài đưa tay đẩy cửa, sau đó cất bước đi vào trong. Ánh mắt Chử Đồng đảo qua vòng hoa kia, cảm thấy dường như bị thôi miên, hai chân cô cứng đờ, không còn sức lực.

Giản Trì Hoài vào trong phòng, người đàn ông kia sau khi bị ép uống hết một chai nước xuống, cơ thể lắc lư, còn đang nôn không ngừng. Giản Trì Hoài đứng cách bọn họ rất xa, ngay cả hơi thở cũng không nghe thấy được:

“Một nhà báo đưa vụ bê bối của các người ra ngoài ánh sáng, chẳng lẽ làm vậy không phải sao? Nếu không ai điều tra được các người, để cho người dân bàn tán ngập đầu các người, không phải tốt lắm sao?”

Những người kia mỗi một người bị treo lên đều bị thương, cơ thể lắc lư không nói nên lời. Chử Đồng mạnh mẽ dũng cảm đi vào trong, đối phương nâng mi mắt lên nhìn cô một chút. Sắc mặt Chử Đồng trắng bệch, chân chính đối mặt với tình cảnh này, nếu không chuẩn bị tâm lý tốt, ai cũng không chịu đựng nổi.

Miệng người đàn ông phun ra một ngụm máu, hung hăng nhìn về phía Chử Đồng: “Không nghĩ tới cô còn chỗ dựa vững chắc như vậy.”

“Nếu Thiên Khách Lai các người kinh doanh chính đáng, sao lại sợ người khác phơi bày ra ánh sáng?”

Giản Trì Hoài đi lên phía trước, ngoắc Chử Đồng: “Đi, chúng ta về.”

Người đàn ông đột nhiên nở ra nụ cười kỳ quái: “Quan hệ của các người cũng không phải tầm thường? Cô không phải nhà báo sao? Lấy máy ảnh của cô ra chụp đi, phơi bày ra ánh sáng đi! Chúng tôi bị đánh thành như vậy, có phải cũng cần một lời giải thích hay không?”

Ánh mắt Giản Trì Hoài giá lạnh, ra hiệu cho những người đàn ông trước mặt. Bọn họ nhanh chóng tiến lên, túm lấy cổ áo người kia đánh cho hắn một trận. Chử Đồng giật mình đứng ngây ra tại chỗ. Hình như lúc này cô mới tỉnh ngộ ra một chút.

Đúng vậy, cô là nhà báo, bây giờ chồng cô làm chuyện phạm pháp, cô phải làm như thế nào?

Chử Đồng xoay người, kéo tay Giản Trì Hoài: “Đừng đánh nữa, nếu không sẽ chết người đó!”

“Vậy em đi theo tôi.” Giản Trì Hoài nắm chặt bả vai của cô: “Lập tức đi ngay.”

Người đàn ông bị đánh không nhẹ, cơ thể như một bao tải bị quăng đi quật lại: “Ha ha ha ha, nhà báo, nghề nghiệp có bao nhiêu thiêng liêng ha. Đừng nói với tôi là mắt cô bị mù, tôi còn đang chờ xem cô đem sự việc này ra ngoài ánh sáng đấy! Nhà báo lớn à, xem cái ác như kẻ thù! Lời ca ngợi này giành cho nghề nghiệp của cô, mau, chụp ảnh đi! Phơi bày ra ánh sáng đi! Đem cái tinh thần yêu chuộng chính nghĩa của cô ra đi!”

~

~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui