Edit: Thảo Trúc
Beta: Lưu Tinh
***
Sau khi chuyện xảy ra ở nhà hàng lẩu lần trước bị tung lên báo chí, ngay lập tức dư luận phản ứng rất mạnh, thu hút một khối lượng lớn bạn đọc.
Chử Đồng được chủ biên gọi vào phòng làm việc, trên bàn để sẵn hai ly trà. Chử Đồng ngồi ở trước bàn, thái độ chủ biên hôm nay rất vui vẻ. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bản thân mình được đối xử tốt như vậy.
“Uống ly trà trước đi.”
“Cám ơn.”
“Không ngờ cô lại có thể liều lĩnh điều tra tin tức đến vậy. Quả thật là thành tích lần này không tệ.”
“Cám ơn chị đã khích lệ em.” Ngoại trừ việc nói những lời này cô cũng không biết nên nói gì nữa.
“Cấp trên mới gọi điện thoại tới bảo các thành viên trong bộ phận Đời sống chúng ta hãy phối hợp với nhau, tin tức này còn có có thể đào bới thêm nhiều điểm.”
“Vâng.”
Chủ biên nâng ly trà, thấy Chử Đồng ngồi im không nhúc nhích, liền chỉ vào cái ly trên bàn.
“Nếm thử một chút xem, trà hoa hồng, rất thơm.”
Chử Đồng cầm ly trà lên.
Ban đầu, cô chỉ là một phóng viên nhỏ do người khác giới thiệu tới, không ai coi trọng cô chứ nói chi đến chủ biên.
“Chử Đồng, tôi xem lý lịch của cô, trước đây cô từng làm ở Dịch Sưu à? “
Trong mắt Chử Đồng thoáng qua tia đau xót nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, rồi gật đầu cho có lệ.
“Đúng vậy.”
“Đó là một tòa soạn lớn, tại sao lại không làm nữa?”
May nhờ trong hồ sơ xin việc để lý do là “xin nghỉ việc”, chứ bên Dịch Sưu không để là “đuổi việc“.
“Do cường độ công việc quá lớn, hơn nữa môi trường cạnh tranh hết sức khốc liệt, tôi không thích ứng được.”
“Có phải bên Bộ phận Đời sống của Dịch Sưu bất kì chuyện gì cũng dám đưa lên báo hay không?”
“Đúng vậy, có thể nói do họ có chỗ dựa đằng sau. Lúc mới vào làm, chủ biên bên đó đã bảo chúng tôi không cần lo lắng trước sau, chỉ cần tập trung đào bới tin tức là được.”
Chủ biên mỉm cười: “Đúng, làm nhà báo thì phải như vậy! Đây mới đúng là tác phong của ngành chúng ta. Nếu cứ sợ đầu sợ đuôi thì chẳng phải cả ngày lẫn đêm cũng chỉ viết được mấy chuyện vớ vẩn như con trai đánh cha già, mấy thứ đồ chơi gì đó bất hợp pháp,... Nếu tiếp tục cái đà đó thì sớm muộn gì cũng phải đóng cửa.”
Lúc Chử Đồng đi ra khỏi phòng làm việc, tâm tình phấn chấn hẳn lên.
Khi quyết định ngầm điều tra nhà hàng lẩu đó, cô cũng không quá kì vọng sẽ phát hiện được chuyện gì lớn lao. Hơn nữa, cô không hề nghĩ tới chuyện muốn mượn việc này để làm gì. Chẳng qua là cô nhận được hai cú điện thoại đều nói rằng sau khi ăn lẩu ở đó thì bị “thượng thổ hạ tả” ( vừa ói vừa tiêu chảy). Bản thân cô lúc ấy đã cảm thấy chuyện này có vấn đề. Hơn nữa thương hiệu lẩu Thiên Khách Lai bây giờ đang nổi tiếng, vì vậy cô mới quyết định đi điều tra thử một phen. Không nghĩ tới, quả nhiên là có vấn đề vô cùng lớn.
Điều tra tin tức chính là như vậy, đem chuyện người thật việc thật phơi bày ra ánh sáng. Nếu như trước sợ hổ sau sợ sói, vậy còn không bằng ngoan ngoãn nằm ở nhà viết mấy tin mất gà mất vịt, không cần phải bước ra ngoài.
Buổi tối, Chử Đồng đi làm như thường lệ, cô thay sườn xám, đứng ở cửa. Khoảng bảy giờ tối, là giờ cao điểm đông khách ra vào, cô đứng yên, khóe miệng cố gặng nặn ra nụ cười vui vẻ. Bất chợt cô nhìn thấy Giản Trì Hoài sải bước đi tới trước mặt. Chử Đồng làm bộ như không quen biết anh.
“Hoan nghênh quý khách.”
“A?”
Chử Đồng nghe rất rõ ràng một tiếng cười lạnh, Giản Trì Hoài đứng thẳng hỏi cô: “Đường Minh Lục hiện đang ở đâu?”
“Tôi cũng không rõ, anh ta bình thường không đến đây.”
Giản Trì Hoài vươn tay chế trụ cánh tay Chử Đồng: “Em còn dám đứng ở đây làm việc?”
“Tại sao tôi lại không dám?” Chử Đồng hỏi ngược lại: “Tôi không làm chuyện gì hại người hại vật. Tại sao lại không dám đứng đây?”
“Đừng nói với tôi tin tức đó không phải là do em viết, em cho rằng Thiên Khách Lai chẳng qua là một nhà hàng lẩu nhỏ phải không? Thanh danh của nó bị tổn hại đến vậy thì ai là người có lợi nhất? Em đã nghĩ đến chưa?” Ánh mắt Giản Trì Hoài hung hăng nhìn cô chằm chằm.
Chử Đồng nhíu mày ra vẻ đăm chiêu, Giản Trì Hoài lôi kéo cánh tay cô, hai người cùng tiến vào đại sảnh. Quản lý ở cách đó không xa thấy vậy lập tức tiến lại định giải vây, ánh mắt nhìn chằm chằm Giản Trì Hoài.
“Ngài đang làm gì nhân viên của chúng tôi?”
“Gọi Đường Minh Lục ra đây gặp tôi. “
“Thật ngại quá......” Quản lý vừa định mở miệng, đã thấy Giản Trì Hoài kéo Chử Đồng đi thẳng vào trong, quản lý thấy tình hình như vậy, chỉ còn cách gọi điện thoại cho Đường Minh Lục.
Chử Đồng đang mang giày cao gót, căn bản không theo kịp bước chân của Giản Trì Hoài. Người đàn ông bước nhanh đi vào trong, đầu hành lang có người phục vụ bước tới, Giản Trì Hoài buông cánh tay đang nắm tay Chử Đồng ra: “Em nên đi thay quần áo.”
Chử Đồng bị anh nhắc nhở cũng tỉnh ra, Giản Trì Hoài đã nói như vậy, khẳng định sẽ không để cô quay ra cửa tiếp tục đón khách. Cô đi vào phòng thay quần áo xong rồi quay trở ra. Lúc này Đường Minh Lục vẫn chưa tới, Giản Trì Hoài dứt khoát muốn dẫn cô đi. Bàn tay anh nắm chặt tay Chử Đồng, hai người bước nhanh đi ra khỏi nhà hàng, Chử Đồng muốn rút tay của mình về: “Anh buông tôi ra.”
Năm ngón tay của Giản Trì Hoài càng siết chặt hơn, khớp xương ngón tay của Chử Đồng bị anh bóp đến phát đau, giọng nói cô run rẩy: “Đau, xương của tôi sắp bị anh làm gãy rồi!”
“Ngược lại tôi đang thấy thật hối hận vì sao ban đầu không bẻ gãy xương chân của em luôn cho rồi, đỡ phải thấy cảnh em đi trêu chọc xung quanh như vậy. Toàn thích đi gây chuyện.”
Chử Đồng bị anh kéo thẳng tới bãi đậu xe. Đường Minh Lục sau khi nhận được điện thoại của quản lý, lập tức tới ngay. Hai người đang giằng co ở bãi đậu xe thì đụng phải Đường Minh Lục. Anh ta nhàn nhạt liếc nhìn hai người rồi hỏi: “Anh muốn thế nào?”
Giản Trì Hoài nắm chặt cổ tay của Chử Đồng không buông.
“Đường Minh Lục, chuyện của nhà hàng lẩu Thiên Khách Lai anh không thể nào không biết? Chử Đồng đã mở lối giúp cho nhà hàng của anh, ân tình này, anh phải nhớ cho kỹ.”
Đường Minh Lục nhàn nhã đáp: “Đó là điều dĩ nhiên. Trong lòng tôi hiểu rất rõ. Chử Đồng vì tôi mà không màng nguy hiểm, tôi tuyệt đối không bao giờ quên.”
“Chờ một chút.” Chử Đồng càng nghe càng thấy có cái gì không đúng.
Cô đi điều tra phòng bếp của Thiên Khách Lai, đó là nơi nhạy cảm và vô cùng nguy hiểm, nhưng tuyệt đối không phải bởi vì Đường Minh Lục. Hơn nữa cô không nghĩ sẽ đưa sự việc đó ra ánh sáng, vô tình lại thành đi trợ giúp quán của Đường Minh Lục phát triển.
Giản Trì Hoài đang cầm tay của cô đột nhiên trở nên căng thẳng: “Ông chủ đứng phía sau Thiên Khách Lai là ai, không phải là anh không biết?”
“Tôi biết, nhưng đã làm cái nghề này dĩ nhiên là phải cạnh tranh. Một thương hiệu lớn như vậy cư nhiên sụp đổ, đi trách ai đây? Ngay từ đầu chúng ta đề ra một mục tiêu, rồi vững vàng theo đuổi mục tiêu đó. Thỉnh thoảng cũng nên xem lại bản thân có đi chệch quỹ đạo hay không mà tìm cách điều chỉnh lại bản thân. Kẻ mạnh và kẻ biết bản thân mình đang ở đâu sẽ là kẻ chiến thắng, đây chính là sự thúc đẩy để sinh tồn.”
“Lời hay ý đẹp ai mà không nói được?” Giọng điệu Giản Trì Hoài hờ hững, thái độ bình tĩnh, mặt không chút biểu cảm: “Tôi mang cô ấy đi, sau này anh nên cách xa cô ấy ra một chút. “
“Tại sao?” Gương mặt đẹp trai của Đường Minh Lục hiện ra vẻ lạnh lùng, hai người đang ông cùng lúc âm thầm giương cung bạt kiếm.
Một tay Giản Trì Hoài đang để trong túi quần, anh luôn có thể đem sự ưu nhã cùng nham hiểm kết hợp làm một: “Bởi vì cô ấy là vợ của tôi, là Giản phu nhân.”
“Vợ trước đúng không?” Đường Minh Lục mỉm cười, hỏi ngược lại.
“Không, giấy chứng nhận ly hôn còn chưa có. Hay nói cách khác cô ấy hiện giờ là phụ nữ đã có chồng. Anh đi ngăn cản chuyện tốt của vợ chồng người ta là muốn làm cái gì hả?”
Sắc mặt Đường Minh Lục biến đổi rất khó coi, sau đó nhìn về phía Chử Đồng. Gương mặt cô trầm lại nhưng cũng không phản bác. Giản Trì Hoài mở cửa xe rồi đem cô nhét vào trong. Anh xoay người nhìn về phía Đường Minh Lục: “Có lẽ anh nên suy nghĩ một chút cho rõ ràng, nhà họ Đường các người có thể tiếp nhận một người phụ nữ đã từng kết hôn hay không? Hơn nữa cô ấy cũng chưa hề ly hôn với tôi, anh nghĩ không có vấn đề gì sao?”
Giản Trì Hoài nói xong, nhanh chóng trở lại bên trong xe, khởi động xe rời đi. Sau khi đi thật xa, anh mới liếc nhìn Chử Đồng: “Chuyện chúng ta không ly hôn, em không nói anh ta biết sao? Khó trách Đường Minh Lục lại giao cả trái tim cho em. Tâm tư của em xem ra rất sâu.”
Chử Đồng bị anh nghĩ xấu như vậy, trong lòng tự nhiên tức giận. Cô không nói rõ với Đường Minh Lục chẳng qua là vì không muốn quá nhiều người biết mối quan hệ giữa cô và nhà họ Giản. Đối diện với những lời châm chọc của Giản Trì Hoài, cô dứt khoát ngậm chặt miệng nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Anh thấy bộ dáng này của cô, tự dưng càng tức giận hơn. Anh đánh tay lái quẹo một đường cong thật nhanh, đem xe lao lên bãi đất bên cạnh, sau đó ngừng lại.
Điện thoại di động trong túi rung lên, Giản Trì Hoài mở ra xem. Nhanh chóng quét mắt nhìn một cái, sau đó đưa đến trước mắt Chử Đồng. Tầm mắt cô cố định ở trên màn hình, sau đó liền trợn tròn mắt.
Chưa được bao lâu mà đã tung ra tin tức nhanh như vậy?
Việc cô làm tiếp tân ở nhà hàng của Đường Minh Lục bị chụp lén sau đó đăng lên báo. Tiêu đề phía dưới rõ ràng phân tích mối quan hệ giữa Đường Minh Lục và Thiên Khách Lai đang cạnh tranh tới một mất một còn, mà người phóng viên đã vạch trần Thiên Khách Lai ra ánh sáng lại là nhân viên của Đường Minh Lục, thật sự là quá châm chọc mà?
Những tin tức trước kia còn có thể tin được không? Ai mà biết đây có phải là sự cạnh tranh không lành mạnh hay không? Chử Đồng đoạt lấy điện thoại di động, đọc kĩ tin tức kia một lần nữa: “Bọn họ nói bậy!”
“Nói bậy thì sao? Người trong hình có phải em hay không?”
Chử Đồng cười, đây gọi là bẻ cong sự thật.
Phía dưới đã bắt đầu có người bình luận, lời lẽ rất khó nghe, thậm chí còn có người điều tra ra tài liệu của cô, đăng dán ở chỗ bình luận. Giản Trì Hoài vươn tay giật lại điện thoại di động: “Em cảm thấy em bây giờ không còn là nhân viên của Dịch Xu, còn có người làm chỗ dựa cho em sao?”
“Vậy tôi nên làm thế nào?” Giọng điệu Chử Đồng đầy mỉa mai, hỏi ngược lại: “Khi có người tố cáo nói ăn xong bị đau bụng, tôi làm như không nhìn thấy phải không?”
“Vấn đề rất đơn giản, em có thể viết có người ở Thiên Khách Lai ăn phải đồ ăn hư, đây cũng là một loại tin tức. Em không nên ngầm điều tra. Em làm như vậy, Thiên Khách Lai sau này làm sao mở cửa làm ăn?”
Chử Đồng không tán thành quan điểm của Giản Trì Hoài.
“Cứ để yên cho những nhà hàng làm ăn bê bối như vậy, còn muốn tiếp tục lường gạt, hại người nữa sao? Như vậy có thể sẽ có rất nhiều thực khách mang sức khoẻ của chính mình ra đặt cược.”
Giản Trì Hoài nghe vậy liền cười lạnh: “Bản thân em không ăn, chuyện của người khác có quan hệ gì tới em? Người khôn phải biết giữ mình, em không hiểu sao?”
“Nếu như người người đều có thái độ như anh vậy, Trung Quốc ngày xưa cũng không cần kháng chiến để giành tự do nữa, đơn giản chỉ cần đầu hàng?”
Anh nhìn dáng vẻ mồm mép lanh lợi của cô, không khỏi tức giận: “Đang bàn chuyện hiện tại, em mang lịch sử vào làm gì?”
“Giản Trì Hoài, làm người không thể quá vô tâm. Bởi vì chuyện như vậy nhất định có ngày cũng sẽ xảy ra với chúng ta. Trên đường thấy cụ già không dám đỡ, nói là sợ bị lừa gạt tống tiền, các người có nghĩ tới hay không, chúng ta cuối cùng cũng sẽ có một ngày già đi? Thấy thực phẩm có vấn đề không vạch trần ra ánh sáng, để mặc cho nó tiếp tục tồn tại đưa cho người khác ăn, nếu như nguy hại đến tính mạng con người thì sao đây? Mà hết lần này tới lần khác đều như vậy không chịu sửa đổi, nếu như kẻ gánh tai ương là người thân thiết nhất của anh thì sao đây......”
Giản Trì Hoài nghe cô nói một hồi cảm thấy thật đau đầu, người phụ nữ này, thật hết nói nổi.
Chử Đồng còn muốn nói tiếp nhưng Giản Trì Hoài bây giờ nghe không nổi nữa. Anh muốn che miệng cô lại, giơ bàn tay lên, người nhoài về phía trước. Nhưng một lúc sau liền thay đổi chủ ý, một tay vịn sau gáy cô, đem cô kéo về phía trước, Chử Đồng còn chưa nói hết câu chợt bị một đôi môi mềm mại ngăn chặn lại.
Cô nên đề phòng anh! Tại sao lúc nãy động tác của anh giống như là muốn đánh cô một trận, thế nào bây giờ lại thành cưỡng hôn?
Chử Đồng trợn to mắt, cả người Giản Trì Hoài áp sát vào người cô. Cô chỉ có thể lui lại, cánh tay đụng vào cửa xe. Nửa người trên của Giản Trì Hoài gần như đã hoàn toàn đè lên cô. Phần lưng Chử Đồng tựa lên tấm cửa kính, không thể giãy giụa. Hai tay anh dễ dàng vòng qua thắt lưng của cô.
Trong cơ thể anh, một ngọn đuốc vốn chỉ còn lập lòe chút ánh lửa nhỏ. Nhưng hôm nay sau khi môi chạm môi nhau trong nháy mắt, đốm lửa nhỏ nhanh chóng bùng cháy, tràn lan và nóng bỏng đến ngay cả bản thân anh cũng không thể hiểu nồi.
Giản Trì Hoài say sưa hưởng thụ hương vị ngọt ngào của cô. Bàn tay anh ngày càng siết chặt, toàn thân anh căng thẳng đến không chịu được, giống như sắp nổ tung. Sự nóng bức không ngừng tỏa ra như muốn đòi mạng anh, không dừng lại được.
Anh dứt khoát hạ ghế ngồi của Chử Đồng xuống. Nửa người trên của cô bị ép vào cửa xe không thể động đậy. Hai tay Giản Trì Hoài ôm chặt lấy thắt lưng của cô, đem cô kéo tới trước, sau đó dễ dàng áp vào trong ghế. Hai tay Chử Đồng che trước ngực, thanh âm đứt quãng từ đôi môi nhỏ nhắn lan tràn ra ngoài.
“Giản Trì Hoài...... Anh, buông ra, đừng động vào tôi.”
“Hiện giờ chính em đang đụng phải phiền toái lớn này, có sợ hay không?” Giản Trì Hoài hơi nâng tầm mắt lên, tạm thời chừa cho cô “con đường sống” để nói chuyện.
“Chọc phải phiền toái dĩ nhiên là sợ, nhưng tự tôi sẽ tìm cách giải quyết.”
“Em tự giải quyết? Giải quyết như thế nào?”
Chử Đồng khẽ đẩy trước ngực anh: “Anh để tôi ngồi dậy trước.”
Đầu ngón tay Giản Trì Hoài khẽ vuốt qua vuốt lại trên má cô. Chử Đồng vô cùng căng thẳng, ánh mắt tràn đầy cảnh giác nhìn về phía anh.
“Giản Trì Hoài, dục vọng của anh vẫn còn.”
“Ừ, thì sao?” Anh vô cùng bình tĩnh mà hỏi ngược lại cô.
“Chuyện hai nữ một nam cũng chưa qua bao lâu?” Hàm răng cô cắn chặt, chẳng qua là Giản Trì Hoài không để ý.
Nhưng nghe đến những lời này, sắc mặt anh cũng liền thay đổi. Vốn dĩ trong thời khắc đầy kích tình như thế này, anh cũng đã đem chuyện kia vứt đi từ lâu, nhưng bây giờ hồi tưởng lại lần nữa, anh hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Chính em trơ mắt nhìn bọn họ mang tôi đi!”
“Đừng nói như thể mình vô tội lắm, một người say rượu, nhưng không đến nỗi ngủ với ai cũng không biết? Chuyện thuận nước đẩy thuyền ai mà không làm?”
Hai ngón tay của Giản Trì Hoài chế trụ cằm Chử Đồng, sau đó liền dùng sức siết lấy, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô kéo đến trước mặt.
“Tôi là chồng của em, việc này không phải là giả? Chử Đồng em trơ mắt nhìn tôi bị người phụ nữ khác mang đi trong lòng em rốt cuộc đã nghĩ như thế nào?”
“Vậy tôi cũng muốn hỏi anh một chút, anh biết rõ tôi đứng ở cửa, vẫn còn đang đón tiếp khách, lại có thể ở một phòng bao rộng rãi thoải mái ôm người đẹp cho đến khi uống rượu say mèm, thời điểm anh bước qua cửa, thế nào lại không nghĩ tới cảm nhận của tôi?”
“Tôi uống say làm sao đi ra ngoài đến tôi cũng không biết.” Lồng ngực Giản Trì Hoài toát ra một trận buồn bực đau đớn, chẳng lẽ cô cho là anh cố ý? Anh làm thế được sao?
Cả người anh đè ở trên người cô, Chử Đồng thở hổn hển, nhìn chăm chú gương mặt đang gần trong gang tấc này.
“Giản Trì Hoài, trước hết anh để cho tôi ngồi dậy.”
“Em có nghĩ tới bọn họ đêm đó sẽ mang tôi đi đâu không?”
Sao cô lại không nghĩ tới? Một đêm cô trằn trọc trở mình ngủ không yên đó, bọn họ đã làm gì? Cô không phải là thiếu nữ mới lớn cái gì cũng không biết.
“Đương nhiên là đi tìm chỗ ngủ cùng nhau! Bọn họ nhìn chằm chằm anh, hận không thể ngay lập tức đem anh ăn sạch sẽ tại chỗ, bọn họ có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy sao?”
“Rất tốt, rất tốt...” Giản Trì Hoài tức tối lặp đi lặp lại.
Thì ra là cô cũng biết, ngay cả ý đồ trong lòng bọn họ cô cũng hoàn toàn nắm rõ, nhưng tại sao một tiếng ngăn cản cũng không có? Nói cho cùng, chính là vì cô đã thay lòng đổi dạ, trái tim kia còn chưa hoàn toàn trao cho anh đã vội thay lòng rồi?
Chử Đồng nhìn anh, trước ngực bị anh đè ép chặt đến phát đau. Cái đau từ bên trong hiện lên bên ngoài, cũng không hoàn toàn là do động tác lúc này của anh. Cô trừng mắt: “Giản Trì Hoài, anh buông tôi ra đi.”
Sắc mặt anh chợt tối sầm lại, anh dùng sức hôn lên gò má của cô. Chử Đồng co rụt hai bả vai lại, tránh cũng không tránh được. Cô nghiêng đầu sang bên kia, nụ hôn của anh cũng theo đến bên ấy. Cô thở hồng hộc, cảm giác được thân thể của người đàn ông đã sớm có sự biến hóa. Mặt cô đỏ tới tận mang tai: “Ngồi dậy mau!”
Giản Trì Hoài bắt lấy hai tay của cô: “Chử Đồng, em yêu tôi.”
Chử Đồng dường như bất ngờ trước câu nói của anh. Cô hoảng hốt trợn to đôi mắt: “Anh đang nói bậy bạ gì đó?”
“Tại sao bảo tôi nói bậy?” Giản Trì Hoài kéo gương mặt cô về hướng mình, nhìn thật sâu vào đáy mắt của cô, muốn có được câu trả lời cuối cùng.
“Tôi nhìn người trước giờ luôn chính xác, em không cần gạt tôi đâu.”
Đúng vậy, anh học thức uyên bác, tâm lý học cũng đã học qua, rất giỏi quan sát lòng người phải không? Vào thời khắc này Chử Đồng cảm thấy có một loại bi thương khó có thể nói rõ. Nếu anh lợi hại như thế, vậy khẳng định đã sớm phát hiện ra chân cô đã bị hãm sâu trong vũng bùn này rồi. Nhưng nếu anh cũng có tình ý giống như cô, anh cần gì phải thấy cô vùng vẫy trong thống khổ mà khoanh tay đứng nhìn, không chút nào đáp lại?
“Giản Trì Hoài, nếu anh lợi hại như thế, vậy phiền anh sau khi về đến nhà thì soi gương lại. Soi bản thân mình cho rõ rồi hãy tự hỏi: đến tột cùng tình cảm anh dành cho tôi là thế nào? Trả lời được hãy đi hỏi tôi!”
Giản Trì Hoài bị những lời nói này của Chử Đồng khiến cho tâm trạng trở nên bối rối, nhưng khả năng phản ứng của anh từ trước đến giờ luôn nhạy bén, ánh mắt của anh nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cô: “Đêm đó, bọn họ đưa tôi tới khách sạn, chẳng qua là tự tôi không biết tại sao đột nhiên tỉnh rượu. Sau đó tôi đuổi bọn họ đi, một mình nằm ở trên giường lớn. Tôi cũng biết, lúc bị đưa đi nhất định là em đã nhìn thấy. Nhưng em không hề ngăn cản, sau đó cũng không hề gọi cho tôi lấy một cuộc điện thoại. Chử Đồng, nếu như tôi bị người ta cố tình mang đi, hay lỡ như đêm đó thật sự đã xảy ra chuyện thì sao?”
Sắc mặt của Chử Đồng sắc mặt trắng bệch: “Giản Trì Hoài, để cho tôi ngồi dậy nói chuyện có được không?”
“Không được.” Người đàn ông trả lời rất dứt khoát, hai tay anh lần nữa siết chặt hông của cô. Chử Đồng bị anh ép tới mức cả người khó chịu.
“Giản Trì Hoài. chúng ta cũng coi như đã ly hôn rồi mà.”
“Cho dù chúng ta thật sự ly hôn, tôi cũng không cho phép em cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ!”
Lời này dĩ nhiên là bá đạo đến vô biên. Chử Đồng bắt đầu giãy giụa ở dưới người anh. Giản Trì Hoài không chịu nổi nữa, liền cảnh cáo cô: “Không được nhúc nhích.”
“Người qua lại trên đường nhìn thấy thì phải làm sao đây? Anh đứng lên, nói chuyện cho đàng hoàng có được không?”
Cô lắc hông muốn nhích người ra, hai tay đẩy trước ngực anh. Đẩy một lúc không ăn thua thì đấm. Nhưng động tác này của cô đối với anh chỉ như là đang sờ soạng. Bên tai cô nghe được tiếng hít thở ngày càng nặng nề. Chử Đồng ý thức được mình đã chạm vào nhầm chỗ, thân thể cô từ từ cứng đờ, không dám cử động nữa.
Nhưng Giản Trì Hoài đã căng thẳng đến không chịu nổi: “Em quản người ven đường nhìn em làm gì? Thời đại này, xe “rung chấn” đã sớm không phải là chuyện gì mới mẻ rồi.”
“Giản Trì Hoài, anh đừng có làm loạn.”
“Làm loạn cái gì?” Anh hỏi ngược lại.
“Anh cảm thấy thời điểm này, tôi có thể cùng anh làm sao?” Chử Đồng thật không thể hiểu nổi đàn ông. Chẳng lẽ cứ tới thời điểm cảm giác đến, muốn là sẽ phải làm?
Thân thể cô rất nhạy cảm, Giản Trì Hoài không nhìn lầm, cô yêu anh. Nhưng trong phương diện tình yêu, yêu là có thể bất chấp tất cả sao?
Giản Trì Hoài ngoài miệng không trả lời cô, dùng hành động trực tiếp thay cho câu trả lời. Bàn tay anh chui vào bên trong áo len của Chử Đồng. Lòng bàn tay hơi lạnh vuốt ve da thịt bên hông cô. Chử Đồng lạnh đến toàn thân nổi hết da gà cả lên. Cô co người lại, hàm răng cũng đang run lên lập cập.
Giản Trì Hoài tiến lên trước, ngón tay bắt đầu cởi nút áo sơ mi của mình. Trời lạnh như thế này, anh cởi áo khoác ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, mùi nước hoa đàn ông lan toả kéo dài. Chử Đồng mặc một chiếc áo len, anh nhấc vạt áo của cô lên, da thịt trần trụi chạm nhau trong nháy mắt. Giản Trì Hoài khẽ rên lên một tiếng, như một phát súng báo hiệu trận hoan ái sắp bắt đầu, không thể dừng lại được nữa. Anh tựa như một đứa trẻ đang kích động đến mức khó có thể kiềm chế.
Hơi ấm phả ra từ cánh mũi phả thẳng vào cổ Chử Đồng giống như thiêu đốt. Giản Trì Hoài khẽ cắn cắn da thịt của cô, Chử Đồng bị anh vây ở dưới người. Bình thường cô cũng không phải là đối thủ của anh chớ nói chi là lúc này.
Trong xe tắt đèn, bên cạnh chỉ có ánh đèn đường mờ ảo, Chử Đồng không nhìn thấy rõ nét mặt người trước mắt, nhưng tai của cô rất thính, cô nghe thấy âm thanh mờ ám truyền đến, còn nghe thấy cả tiếng cởi dây lưng va vào nhau lạch cạch, rất rõ ràng. Chử Đồng vô thức đưa tay ra: “Giản Trì Hoài, làm việc này phải là đôi bên đều tình nguyện.”
“Tôi rất tình nguyện.” Người đàn ông nói xong, đưa tay kéo tay cô, không cho cô thời gian do dự, mò mẫm vật cứng rắn dưới bụng anh. Chử Đồng đá chân, cảm giác dây lưng kim loại hằn lên lên da thịt mình, trong nháy mắt đó, cô lạnh tới nỗi lông tơ dựng lên: “Nhưng tôi không tình nguyện.”
“Không tình nguyện cũng phải tình nguyện!”
Giản Trì Hoài nói xong, lại che phủ đôi môi của cô một lần nữa, không cho cô có cơ hội nói chuyện.
Hai người giằng co bên trong không gian chật hẹp, dây dưa, bên tai chỉ có tiếng kim loại va vào nhau. Giản Trì Hoài cởi khóa quần jean của cô ra, sau đó cũng nhỏm dậy một chút, Chử Đồng không ngờ, anh lại có thể “cứng rắn” nhanh như vậy.
Bỗng nhiên có một tiếng động mạnh vang lên, sau đó xe bị đẩy ra khỏi chỗ đậu.
Giản Trì Hoài nhanh nhẹn kéo Chử Đồng, anh muốn mở cửa xe cho cô, vội vàng nói: “Đi mau!”
Chỉ có điều chưa kịp mở cửa ra, phía sau xe lại bị va chạm mạnh một lần nữa, đầu xe lao tới cây cổ thụ ở phía trước đại thụ, ngay sau đó động cơ bị lõm hẳn vào.
Giản Trì Hoài nhìn phía bên phải, anh không kịp suy nghĩ gì, đè Chử Đồng xuống, sau đó cả người nhào lên lưng cô. Chử Đồng không nhìn thấy gì cả nhưng cô có thể cảm giác được xe bị đụng phải, hơn nữa lực rất lớn làm chiếc xe bị bắn ra xa. Sau khi rơi xuống đất còn nhào thêm vài vòng nữa. Chử Đồng sợ đến nỗi nắm chặt bàn tay trước mặt, còn chưa kịp kêu lên, bên trái lại truyền đến tiếng va chạm.
Ngay sau đó là cảm giác choáng váng kéo tới, chắc chắn là xe bị lật rồi.
~
~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...