Edit: Rika + Ying
Chử Đồng vô cùng kinh ngạc, cằm như muốn rớt ra, ngón tay cô chỉ ở trên màn hình. Làm sao có thể, sao tin tức như thế này lại có liên quan tới cô chứ?
Chử Đồng sốt ruột gọi điện thoại cho Giản Trì Hoài, nhưng đầu bên kia lại tắt máy, chắc chắn anh biết tin tức sớm hơn cô, tin tức truyền đi như thế, làm sao Giản Trì Hoài có thể đối mặt được?
Cô đã không muốn tìm hiểu sâu hơn rồi, nhưng có ai đó đã mạo danh cô, tung ra một tin tức chấn động như thế, hiện tại điều quan trọng nhất, chính là tìm được Giản Trì Hoài.
Chử Đồng đang định lái xe đi, thì Giang Ý Duy gọi tới, cô tiện tay bắt máy: "Alo."
"Chử Đồng, chuyện gì đã xảy ra vậy? Cậu không thể nào đưa ra tin tức này được?"
"Giang Giang, hiện tại tớ có nói cũng không thể giải thích được, tớ cũng không biết tin tức này là do ai phát ra, cậu giúp tớ hỏi thăm Giản Trì Hoài đang ở đâu, có được không?"
"Được." Giang Ý Duy không hỏi thêm gì nữa: "Tớ sẽ hỏi giúp cậu, cậu cứ làm việc của cậu đi, chuyện này giải thích sau cũng được, tớ tắt máy đây."
"Ừ." Chử Đồng cầm điện thoại lên, lái xe, đi thẳng hướng Bán Đảo Hào Môn.
---
Trần Lộ thức dậy rất sớm, ngồi ở trên sô pha, mắt nhìn màn hình máy tính không chớp. Ngải Nhân xoay người, thấy bên trong phòng không khí kỳ dị, liền hỏi: "Lộ Lộ, đang làm cái gì đấy?"
"Ngải Nhân, hình như chúng ta gây ra chuyện lớn rồi."
"Chuyện lớn? Như vậy không tốt hơn sao?" Ngải Nhân duỗi người một cái, cảm giác rất thoải mái, liền nói: "Tin tức rất hot sao?"
"Làm sao bây giờ? Bất kể là trang web nào, đều có đăng tin này cả, Ngải Nhân, mình sợ..." Trần Lộ hai tay ôm lấy đầu gối, cô thật sự hối hận: "Lỡ như anh ấy điều tra ra chúng ta..."
"Gan cậu nhỏ quá đó, làm sao có chuyện đó được?" Ngải Nhân ngắt lời Trần Lộ, nói: "Làm sao có thể điều tra ra được là chúng ta? Trên bản thảo cũng đề tên Chử Đồng là người phát ra tin tức, cũng không thông qua công ty, hơn nữa có dùng tiền, thì cũng không phải mình và cậu đứng ra, đến tột cùng là cậu sợ cái gì?"
"Nhưng dù sao cũng có liên quan tới danh dự của Tứ ca, hơn nữa, còn chưa có nghiệm chứng sự việc đã qua..."
"Tiết kiệm chút sức lục đi, anh ta đã cho cậu cơ hội thử nghiệm sao?"
Ngải Nhân vén chăn lên xuống giường, cô đi tới bên cạnh Trần Lộ, vỗ nhẹ vai cô: "Lộ Lộ, thả lỏng tâm tình, không có chuyện gì, dù như thế nào đi nữa, người gặp xui xẻo là Chử Đồng, cô ta không phải đã nói là chỉ cần cô ta nói một câu, tùy thời có thể trở về bên cạnh Tứ ca sao? Tốt, vậy chứng tỏ quan hệ của bọn họ không như vẻ bề ngoài, chuyện của Tứ ca, cô ta cũng có thể rõ ràng. Nếu như chúng ta đoán sai, như vậy thì cũng chẳng có gì mà tổn thất cả, dù sao người bên cạnh Tứ ca bây giờ là cậu, nếu như suy đoán của chúng ta là đúng, thì cô nhà báo quèn kia liệu có thể toàn thân trở ra?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Lộ ngưng trọng, cô không biết đến tột cùng lời Ngải Nhân nói đúng hay là sai, Ngải Nhân vỗ vỗ vai cô lần thứ hai.
"Lộ Lộ, mình cũng vì muốn tốt cho cậu, cậu đừng để người khác diệt đi uy phong của mình."
Chuyện đã thế này, cô còn có biện pháp nào nữa? Trần Lộ chỉ có thể tự an ủi mình phải thoải mái, sớm xua tan suy nghĩ tiêu cực trong đầu ra.
---
Chử Đồng lái xe tới trước cửa Bán Đảo Hào Môn, vừa nãy, lúc lái gần đến cô thấy xe của Giản Trì Hoài, Chử Đồng xuống xe, tài xế cũng bước xuống: "Thiếu phu nhân."
"Giản tiên sinh đâu?"
"Tôi cũng không biết, gọi điện thoại không ai nhận, tôi chỉ có thể đứng đợi ở đây."
Chử Đồng xoay người, nhấn chuông cửa, bảo vệ bên trong nhìn thấy người đến là cô, nhưng cũng không mở cửa mà chỉ lên tiếng chào hỏi: "Thiếu phu nhân."
"Giản tiên sinh đâu?"
"Ra ngoài rồi."
"Đi lúc nào?" Chử Đồng quýnh lên.
"Khoảng chừng nửa tiếng trước, Giản tiên sinh tự lái xe đi."
Chử Đồng đưa mắt nhìn bên trong, hỏi: "Anh ấy có nói là đi đâu không?"
"Không có, nhưng sắc mặt rất không tốt, tôi cũng không dám hỏi nhiều."
Chử Đồng siết chặt bàn tay, xoay người tiếp tục đi tìm, lại thấy một chiếc xe chạy đến rất nhanh, Chử Đồng dừng lại, thấy Tưởng Linh Thục đẩy cửa xe ra.
"Trì Hoài đâu?"
Tài xế tiến lên trả lời: "Chúng tôi cũng đang tìm Giản tiên sinh."
Trong lòng Chử Đồng bối rối, thậm chí không dám tiến lên, nhưng đến cũng đã đến rồi, trốn tránh cũng vô dụng. Cô lấy dũng khí bước tới bên cạnh Tưởng Linh Thục.
"Mẹ."
Tưởng Linh Thục liếc mắt nhìn cô: "Chử Đồng, cô có ý gì?"
Chử Đồng biết nhất định người nhà họ Giản cũng đã đọc được tin tức.
"Mẹ, tin đó không phải là do con viết."
"Nói những lời này, cô có ý gì? Nó có bệnh hay không, cô hẳn là người biết rõ ràng nhất?" Tưởng Linh Thục tức giận nói, đương nhiên là bà không thể chấp nhận chuyện như thế này.
"Mẹ, xin mẹ tin tưởng con, con không bao giờ viết loại tin tức này."
"Tin?" Tưởng Linh Thục không hề liếc nhìn cô một cái. "Nói không chừng, chuyện của chị cô trước kia rồi cô ly hôn cùng Trì Hoài. Hiện tại quay đầu lại dẫm một bước, cũng không phải là không có khả năng."
Chử Đồng không còn lời nào để nói, cô lo lắng nhìn đồng hồ: "Mẹ, hiện tại quan trọng nhất là đi tìm anh ấy."
"Cô đã nói cô không phải là người viết tin này, vậy thì người khác có ý định bôi nhọ Trì Hoài, liệu Trì Hoài có cần phản ứng lại như vậy hay không?"
Chử Đồng nghe nói, cô muốn nói lại thôi, Tưởng Linh Thục nhìn cô, trong lòng bà rơi lộp bộp.
"Có phải cô không biết chuyện gì không? Trì Hoài rốt cuộc bị làm sao?"
"Mẹ, anh ấy có thể không về nhà? Có thể ở công ty,..."
"Chử Đồng..." Tưởng Linh Thục đưa tay vuốt huyệt thái dương, cố gắng khiến cho mình trở nên tỉnh táo.
"Cô nói, có thật là Trì Hoài không xảy ra chuyện gì hay không..."
Chử Đồng mím môi thành đường thẳng, sau đó mở miệng nói: "Mẹ, anh ấy bị thương, lúc trước con cùng anh ấy bị tai nạn giao thông, bác sĩ nói có thể sẽ có ảnh hưởng."
"Xảy ra tai nạn? Ảnh hưởng? Sao tôi lại không biết?" Tưởng Linh Thục nghe thế, giọng nói run rẩy.
"Bởi vì sợ mẹ lo lắng, cho nên mới không nói cho..."
"Vậy, chuyện này còn có ai biết?"
Chử Đồng lắc đầu, Tưởng Linh Thục tức giận tới mức duỗi thẳng ngón tay chỉ vào mặt cô: "Được, chuyện riêng tư như thế, nếu chỉ có mình cô biết, thì tại sao lại có tin tức đó? Trên đó còn ghi tên cô là người đưa tin đấy?"
"Mẹ, con thực sự không biết, hiện tại con cũng không rõ ràng lắm, trước tiên chúng ta cứ tìm anh ấy rồi hãy nói."
Tưởng Linh Thục chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, thân thể bà lung lay như muốn ngã, tài xế bên cạnh đỡ lấy bà, trong miệng Tưởng Linh Thục còn thì thào hỏi: "Tại sao lại xảy ra tai nạn giao thông, tại sao lại xảy ra tai nạn giao thông?"
Trong ngực Chử Đồng như có người dùng dao nhọn đâm một cái, suy cho cùng, là muốn trách cô sao?
Tưởng Linh Thục không chịu nổi cú sốc lớn như vậy.
"Con tôi trẻ tuổi, ngay cả con cũng chưa có, hiện tại thì sao, dư luận xôn xao, để cho người khác nhìn nó như thế nào? Nó là một người kiêu ngạo như thế, làm sao có thể chịu được?" Tưởng Linh Thục dựa người vào xe, hai mắt vô thần: "Nó thật là ngu ngốc."
Tài xế an ủi bà, chóp mũi Chử Đồng cay cay, viền mắt Tưởng Linh Thục đỏ bừng: "Tôi hiểu rõ Trì Hoài nhất, đả kích như thế, khẳng định là nó không chịu nổi."
Chử Đồng đưa tay lau khóe mắt, bước nhanh tới trước xe, mở cửa xe ra nói: "Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ đưa anh ấy về."
---
Xe chạy trên đường mà Chử Đồng hoàn toàn không có mục tiêu, bởi vì cô cũng không biết Giản Trì Hoài ở đâu, cô đến trường học, mặc dù biết giờ này anh sẽ không đến đây, nhưng cô vẫn đi tìm. Kết quả đúng như cô dự đoán, bảo vệ nói anh ấy không tới đây.
Chử Đồng cảm ơn, xoay người rời đi, nhưng người bảo vệ trẻ tuổi lại gọi cô lại: "Xin hỏi, cô có phải là bạn gái của giáo sư Giản không?"
Chử Đồng dừng bước, sau đó gật đầu: "Vâng."
"Cô là vì đọc được tin tức hôm nay cho nên đi khắp nơi tìm anh ấy phải không?"
Chử Đồng không biết nên nói gì, người bảo vệ kia muốn nói rồi lại thôi: "Tôi cũng cảm thấy không thoải mái, loại chuyện này... cũng không biết ai lại đưa ra cái tin tức này, thật thiếu đạo đức."
Chử Đồng cúi đầu nhìn xuống dưới chân.
"Tôi hiểu ý của anh, cám ơn anh, tôi còn có việc, tôi đi trước."
"Được, tạm biệt cô."
Chử Đồng xoay người bước lên xe, đúng vậy, trong mắt người khác, cô trở thành cái con người thiếu đạo đức kia sao?
Không biết quan hệ của bọn họ, còn có thể nói cô có ý định bôi nhọ anh, nếu như biết thì sao? Tự cô nói ra sự thật đó, nhất định là họ sẽ vô cùng kinh ngạc với "thiếu hụt" của Giản Trì Hoài, mặt khác, sẽ mắng cô một trận té tát? Dù sao, cô là người thân thiết gần gũi với anh nhất, bây giờ, sau khi xoay người rời đi, lại quay lại "cắn" anh một phát như vậy, không thể nghi ngờ là dồn ép Giản Trì Hoài vào con đường chết.
Chử Đồng đang lái xe ở trên đường không ngừng tìm kiếm thì tổng biên tập gọi điện thoại tới, chất vấn vì sao cô lại đăng tin không đúng chuyên đề như vậy, vì sao đăng tin mà không thông qua công ty?
Chử Đồng không có cách nào để giải thích, liền lập tức cúp điện thoại.
Trong đầu cô mọi suy nghĩ đều đang rất rối loạn, hiện tại cô cảm thấy chẳng còn chuyện gì quan trọng nữa. Công việc hàng ngày, thói quen sở thích không quan trọng, ý niệm duy nhất của cô bây giờ chính là tìm được Giản Trì Hoài.
Vòng vo hơn tiếng sau, Chử Đồng đem xe dừng ở ven đường, cô gục trên tay lái, trái tim lo lắng đập loạn, cứ sợ sẽ có chuyện gì xảy ra. Cô ngồi thẳng người lên, nghĩ tới một nơi, khi đó cũng có lưu số điện thoại của nhà ông bà, Chử Đồng vội vàng gọi tới.
Là bà nội nghe điện thoại, Chử Đồng cất giọng không giấu được vẻ lo lắng: "Bà nội, Trì Hoài có ở đó không?"
"Ở đây, sáng sớm đã tới rồi."
Chử Đồng cảm thấy lồng ngực trở nên nhẹ nhõm: "Vâng, con lập tức tới ngay."
Chỗ ở của ông bà nội cách nội thành khá xa, Chử Đồng lái xe như bay trên đường. Lúc lái qua một cánh rừng bên ven đường, cảnh tượng xung quanh trở nên đẹp như trong tranh, bầu không khí khoan khoái lạ thường. Chử Đồng lại không có tâm tình thưởng thức cảnh tượng đó, cô đi tới nơi ở của ông bà nội, dừng xe đi xuống, nhìn thấy bà nội đang tỉa hoa ở trong sân.
Chử Đồng bước nhanh đến, lên tiếng chào hỏi: "Bà nội, Trì Hoài đâu ạ?"
"Ở phía sau câu cá." Bà nội thẳng đứng dậy, mỉm cười dịu dàng: "Buổi trưa bà làm cá cho mọi người ăn."
Chử Đồng không cười nổi, chỉ là miễn cưỡng mím môi: "Vậy con đi tìm anh ấy."
"Đi đi."
Chử Đồng nhấc bước chân đi tới, nhìn thấy ông nội ngồi ở dưới gốc cây tử đằng cách đó không xa, bên cạnh đặt một cái radio kiểu cũ.
Bọn họ không thích quan tâm tin tức bát nháo, càng thêm không thích lên mạng, cho nên chắc chắn hai vị chưa biết chuyện xảy ra với Giản Trì Hoài.
Chử Đồng đi tới sân sau, xa xa liền nhìn thấy bóng dáng Giản Trì Hoài ngồi ở bờ hồ, cô nghỉ chân một lát, sau đó nhẹ nhàng đi về phía trước tới cạnh bên người đàn ông, Chử Đồng khom lưng gọi: "Giản Trì Hoài?"
Người đàn ông đưa ngón trỏ đặt lên môi: "Suỵt."
Anh lại chỉ chỉ sang chiếc thùng bên cạnh, Chử Đồng nhìn thấy bên trong đã có hai, ba con cá nhỏ ở trong đó, bên cạnh còn có cái ghế, Chử Đồng lấy ghế rồi im lặng ngồi vào chỗ của mình.
Giản Trì Hoài không nói lời nào, lúc này Chử Đồng mới có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp ở trước mặt. Hai bên hồ đều có cây cối to lớn lâu năm, lá cây úa vàng điểm xuyết ở đầu cành, mặt hồ trong xanh lóng lánh phản xạ ánh sáng hắt qua khuôn mặt đẹp anh tuấn của người đàn ông.
Chử Đồng nhìn đến xuất thần, hai tay cô đan chặt vào nhau.
Giản Trì Hoài chăm chú nhìn phía mặt hồ, tựa như anh chỉ có chuyện câu cá là việc có thể làm duy nhất lúc này.
Chử Đồng do dự một chút, vẫn là có ý định phá vỡ sự im lặng: "Giản Trì Hoài, anh phải tin tôi, không phải tôi viết tin đó."
Ánh mắt của người đàn ông khẽ lướt qua chiếc cần câu, nơi cổ họng khẽ rung rung: "Tôi tin em."
"Thật vậy sao?" Chử Đồng có chút giật mình, anh ta tin là thật, một chút hoài nghi cũng không có?
"Tôi từng có tiếp xúc thân mật với em, em là người như thế nào, tôi biết rất rõ." Giản Trì Hoài nắm hai tay vào nhau, chiếc đồng hồ trên cổ tay biểu hiện thời gian đang trôi qua từng giây từng phút. Mới bắt đầu, mà nói chuyện đến đây, Chử Đồng lại không biết có thể nói gì nữa.
Móng tay cô bấu chặt vào lòng bàn tay mình.
"Giản Trì Hoài, vậy là ai? Còn có ai biết anh. . ."
"Ai biết được..." Giản Trì Hoài tỏ ra dáng vẻ không sao cả, nhưng giọng nói của anh rất nặng nề không dối được Chử Đồng.
"Nói chung, không phải em là được."
Nghe thấy anh vừa nói như thế, trong lòng Chử Đồng càng cảm thấy khó chịu.
"Giản Trì Hoài, anh đừng như vậy."
Anh càng như vậy, trái tim cô càng cảm thấy hình như nó đã không phải là của mình nữa, nó bị khống chế muốn nhảy ra khỏi lồng ngực cô, rồi cuối cùng nhảy vào trong lòng bàn tay Giản Trì Hoài, để anh giữ lấy mới được.
Người đàn ông thấy viền mắt cô ẩm ướt, cười nâng tay lên nhéo nhéo vào mặt cô, sau đó lau đi chút nước mắt trên khóe.
"Có cái gì đâu mà khóc, cũng không biết bao nhiêu tuổi rồi?"
"Chuyện đã xảy ra như vậy rồi, anh không cần phải như vậy. Nếu như anh không quan tâm thì sẽ không trốn tránh ở đây không ai tìm thấy, Giản Trì Hoài, xin lỗi."
"Em xin lỗi tôi cái gì mới được?" Giản Trì Hoài nghiêng người, nửa người trên nghiêng về phía cô: "Cho em nói tin tức đó là do em viết thì tôi cũng không tin. Em không làm được chuyện gây tổn thương cho tôi."
Chử Đồng nâng tầm mắt lên, ánh mắt đối diện với anh, ánh mắt người đàn ông vẫn sâu thẳm như trước, nhưng rất rõ ràng, giống như mọi tâm tư trong lòng đều lộ rõ. Anh đang đau lòng, lại tự nguyện ở đây liếm vết thương lòng mình, đây cũng là điều Chử Đồng không muốn nhìn thấy nhất.
2
"Giản Trì Hoài, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, có được không?"
"Nghĩ cách như thế nào?" Người đàn ông hỏi lại.
"Chúng ta tìm hiểu rõ ràng, rốt cuộc là ai phát tin tức."
Giản Trì Hoài cúi đầu, tựa như cố nén tiếng cười: "Chử Đồng, đừng ngốc. Có bao nhiêu người xem tin tức sẽ quan tâm người đăng tin tức này là ai? Bọn họ chỉ quan tâm nhân vật chính là ai, xảy ra chuyện gì với nhân vật chính."
1
Hai tay Chử Đồng chậm rãi nâng lên, sau đó đặt trên đầu Giản Trì Hoài, ngón tay xen qua mái tóc đen nhánh của anh, Chử Đồng cúi người xuống, dựa đầu vào cùng một chỗ với anh.
"Vậy anh nói, chúng ta có thể làm gì?"
Hồi lâu sau Giản Trì Hoài không trả lời, Chử Đồng đau lòng không nguôi, anh không nói lời nào, là bởi vì anh cũng không có cách nào khác.
"Vừa rồi em tới Bán Đảo Hào Môn tìm anh đã gặp mẹ, người trong nhà đều biết rồi. Giản Trì Hoài, nếu như không có vụ tai nạn kia thì anh vẫn bình yên vô sự, xin lỗi."
"Trên đời này không có nếu như, em nói như vậy, anh cũng có thể nói, nếu như Lệ Đề không bị bệnh. Nếu như anh không giam giữ chị gái em hai năm, em cũng không rời xa anh phải không?"
Giản Trì Hoài kéo bàn tay Chử Đồng qua, đem bàn tay cô xòe ra, Chử Đồng cắn môi, đúng vậy, trên đời này không thể nhất là nếu như, nếu như không có những chuyện đó, cô và Giản Trì Hoài cũng không quen nhau và sống cùng nhau?
Chử Đồng tựa đầu bên Giản Trì Hoài, ánh sáng mặt trời chiếu nghiêng qua mặt, vốn là ấm áp mà thoải mái, nhưng bọn họ lại cảm thấy giá lạnh vô cùng.
Trên mặt hồ, dây câu đã động, biểu hiện có cá đã mắc câu, nhưng không ai không có tâm tư kéo lên, Giản Trì Hoài nắm chặt hai tay Chử Đồng, vùi mặt vào đó.
Hai người duy trì tư thế này rất lâu, bọn họ tựa sát vào nhau, Chử Đồng muốn khuyên nhủ, nói đàn ông con trai có chút chuyện như vậy vẫn chưa được tính là gì, nhưng cô thực sự không nói nên lời, bởi vì cô biết lời như thế quá giả tạo.
"Giản Trì Hoài."
Người đàn ông cũng không cử động, cũng không trả lời, môi của cô tựa bên tai anh, đương nhiên là anh có thể nghe thấy, ngón tay Chử Đồng khẽ lướt qua khuôn mặt của người đàn ông.
"Vì sao luôn có nhiều người bụng dạ khó lường như vậy? Bọn họ vì mục đích của chính mình, có thể bỏ mặc đau đớn của người khác, em thực sự không hiểu."
Giản Trì Hoài ngẩng đầu từ lòng bàn tay cô, ánh mắt đối diện Chử Đồng, đáy mắt cất giấu nỗi đau thương không thể nào che giấu được, tiếng nói anh khàn khàn, dù bối rối như vậy, vẫn duy trì phong thái vốn có của anh: "Vấn đề này không phải là quá đơn giản sao? Bởi vì không yêu, cho nên mới có thể gây tổn thương, bởi vì không yêu, cho nên người khác đau lòng thì có liên quan gì tới họ?"
Chử Đồng sợ run lên, hoàn toàn chìm đắm trong lời nói này của anh, Giản Trì Hoài kéo tay cô, hai người cứ đối diện như vậy.
"Chử Đồng, bây giờ anh đã bị như vậy rồi, sau này em không nên gặp anh nữa. Em chỉ cần khăng khăng nói rằng tin tức đó không có liên quan gì tới em. Loại báo đó, chỉ cần tốn chút tiền là cũng có thể viết thành tên của người khác, dần dần, bọn họ sẽ quên em."
"Vậy còn anh?"
"Việc đã đến nước này, nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng, để cho thời gian đi, có một số việc không có cách nào chấp nhận được nhưng nó vẫn xảy ra, thời gian lâu dài, sẽ làm phai nhạt."
12
Chử Đồng nắm chặt tay anh: "Giản Trì Hoài, anh như vậy có thể tìm cách, chuyện lần này, anh cũng nghĩ cách cho mình đi."
Giản Trì Hoài kéo lấy bàn tay kia, đặt tới bên môi hôn: "Thuận theo tự nhiên đi."
Vành mắt Chử Đồng phiếm hồng, người đàn ông ngồi thẳng người dậy, buông tay cô ra, chiếc áo lông màu sắc sặc sỡ cổ rộng lộ ra xương quai xanh như ẩn như hiện.
Giản Trì Hoài không chảy nước mắt như cô, nhưng trong ánh mắt anh u buồn. Cảm giác tối tăm đó là đau từ trong xương tủy, Chử Đồng nhìn, trong lòng càng thêm khó chịu.
1
Khuỷu tay Giản Trì Hoài chống vào đầu gối.
"Chử Đồng, nếu như lúc trước chúng ta có đứa con, chắc những lời đồn đại kia sẽ không làm tổn thương được anh. Bọn họ làm vậy là vì cuộc sống của anh quá đơn giản, lý do này, em nói có thấy buồn cười hay không?"
Chử Đồng nhìn xuống phía dưới, thấy Giản Trì Hoài mang theo chiếc thùng đứng lên.
"Đi thôi, để bà nội làm cá."
Chử Đồng đứng dậy theo anh, hai người trở lại trong nhà, bà nội đnag bận rộn trong phòng bếp, ông nội thì ngồi một mình bên ban công đang loay hoay với bàn cờ.
Nhìn thấy vợ chồng son đi vào, ông nội hưng phấn vẫy tay với bọn họ: "Nhanh lên một chút, chơi cờ với ta."
Giản Trì Hoài làm bạn với người già rất có kiên trì, anh đi tới, khoanh chân ngồi ở trên chiếc giường nhỏ, Chử Đồng thì không yên lòng đứng ở bên cạnh.
Ông nội ấy à, mọi thứ đều tốt, chỉ là. . .
Chử Đồng thấy ông nội đang cầm quân cờ lại thu lại.
"Không đúng không đúng, ta già rồi, đầu óc không theo kịp, không thể so với người trẻ tuổi như con, cũng không là phải đi lại nha, vừa rồi ta hoa mắt, đặt nhầm chỗ."
Giản Trì Hoài khẽ nhếch khóe miệng cười: "Vậy ông chuẩn bị hạ ở đâu?"
Ông nội suy nghĩ, bàn tay vươn đi đang run rẩy, một dáng vẻ rất nghiêm túc, Giản Trì Hoài nhìn, nụ cười trên mặt càng lúc càng đậm: "Ông nội, thua cũng không quan trọng, nếu ông thích chơi cờ, sau này mỗi ngày con cùng chơi với ông, để ông thắng thì thôi."
"Con lại muốn lừa cả lào già này à, con bận rộn như vậy, đâu có thời gian?"
"Từ giờ trở đi, mỗi ngày con đều có thời gian." Giản Trì Hoài nhíu mi, hàng lông mi thật dài mà đều thẳng tắp.
Ông nội đặt quân cờ xuống xong quay ra nhìn anh hỏi: "Ta còn chưa có hỏi con, sáng sớm chạy tới đây làm gì?"
"Chơi với ông không được sao?" Giản Trì Hoài cầm quân cờ lên , tiếp tục đi tiếp.
"Tốt tốt, ta thích có người chơi cùng."
Ông nội đi được hai bước, lại đang rơi vào suy tư, ông chơi cờ rất chậm, chẳng trách bà nội nói chơi với ông chẳng thú vị chút nào cả, bà nội còn khoe bà còn phản ứng nhanh hơn ông nhiều.
Chử Đồng ngồi vào bên cạnh Giản Trì Hoài, cũng không lâu sau, bà nội nghe điện thoại xong quay ra nói: "Trì Hoài, vừa nãy mẹ con gọi điện thoại tới."
Chử Đồng không khỏi hoảng hốt, Giản Trì Hoài vẫn giữ nguyên tư thế, quân cờ còn kẹp ở đầu ngón tay.
"Mẹ nói tìm con khắp nơi?"
"Đứa nhỏ này, mẹ con lo lắng đến phát điên lên kìa."
"Để mẹ biết con ở đây cũng được, đỡ phải lo lắng."
Ông nội ngẩng đầu nhìn nhìn hai người, hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Bà nội cũng có chút nôn nóng: "Mẹ con nói, là thật?"
Giản Trì Hoài trầm mặc không nói gì, ông nội quay ra nhìn bà hỏi: "Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Bà nội đi qua, nói mấy câu bên tai ông, Chử Đồng lập tức có cảm giác mình không thể ở lại đây, cô chậm rãi đứng lên, phải tựa vào Giản Trì Hoài ở bên cạnh, đối diện với ông bà đang nhìn đôi vợ chồng son chằm chằm.
"Chuyện lớn như vậy, hai đứa tính giải quyết như thế nào?"
Giản Trì Hoài nhìn bàn cờ trước mặt, đáp: "Không có gì để giải quyết."
Bà nội thở dài: "Mau đi khám bác sĩ đi, không thể như vậy được. Trì Hoài, nhà họ Giản chúng ta phải dựa vào con."
"Xác định chưa?" Ông nội hỏi.
Dù cho bọn họ có thông cảm, nhưng đây không phải là việc nhỏ, hoàn cảnh này rơi vào nhà nào cũng không thể chấp nhận nổi.
Giản Trì Hoài mím môi, là chuyện của mình, nhưng bắt anh mở miệng nói như thế nào?
Dù sao anh cũng là người trưởng thành, còn bị gặng hỏi như vậy, nhất định là rất khó chịu.
Chử Đồng nói chen vào, cũng gần coi như là an ủi Giản Trì Hoài:
"Cũng chưa chắc chắn lắm, bác sĩ nói muốn nhìn cái kia. . . Cái kia.... thực tế, dù sao cũng là trên cơ thể anh ấy, chưa chắc kết quả kiểm tra đã hoàn toàn chính xác."
"Vậy hai đứa mau thử đi. " Ông nội không bình tĩnh nữa, chỉ vào hai người, nói: "Nhiều chuyện, chuyện đơn giản vào trong tay mấy đứa lại phức tạp như thế. Thử một lần, còn có thể dùng, chẳng phải những lời đồn đại kia không phải sẽ tự sụp đổ sao?"
3
~Hết chương 49~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...