Nhưng trong những chuyện như thế này, thông thường người đàn ông mới là người có thể khiến người thân mình im lặng.
Du Kỵ Ngôn đứng dậy rót trà cho người thím: “Chuyện này đều là lỗi của con, năm nay con bận rộn chuyện Á Hối đưa ra ngoài thị trường, đến khắp nơi trên thế giới.”
Thím ta cũng không dám trách Du Kỵ Ngôn vì thế nhấp một ngụm trà nói: “Vậy hai con vẫn phải nhanh lên đấy, ông nội cũng đã chín mươi tuổi rồi.”
Du Kỵ Ngôn nói cười rộ lên, nhưng cũng không nhìn thấy được tâm tự thực sự: “Cứ yên tâm ạ, chúng con đã bàn bạc xong, sang năm sẽ có con.”
Hứa Tư: “...”
Trên bàn ăn có một cuộc trò chuyện đầy ngạc nhiên.
Hứa Tư giật mình đến nỗi cơ thể cứng đờ, trong lòng bối rối.
Du Kỵ Ngôn vừa đẩy cô vào thế khó, con cáo già ngàn tuổi này hiển nhiên là muốn chống lại cô.
Ông Du vui mừng khôn xiết: “Thật vậy sao, Tư Tư?”
Hứa Tư rõ ràng là rất bối rối, nhưng trước tiên cô chỉ có thể đối phó với ông Du bằng những lời nói dối: “Dạ vâng, đó là...!đó là sự thật” Thật cái rắm, cô tức giận nhìn chằm chằm vào Du Kỵ Ngôn, nhưng anh không nhìn lại cô dù chỉ một cái, vì anh đang hiếu kính rót trà cho từng người lớn.
“Con cái” đúng là thực sự có thể khơi dậy chủ đề của một gia đình, ở phòng riêng ngay lập tức ồn ào hẳn lên.
Ông Du cứ nắm tay Hứa Tư: “Tư Tư à, con đừng lấy nó làm gánh nặng.
Ông nội con không có lối suy nghĩ truyền thống như vậy.
Con trai và con gái ông đều thích cả.”
Mẹ Du cũng đi tới, vui mừng ôm lấy Hứa Tư: “Năm sau muốn có em bé, nên năm nay con phải chuẩn bị cho thật tốt, mấy ngày nữa mẹ sẽ mang cho con một ít thuốc bổ.
À đúng rồi, tháng sau con cùng mẹ đến chùa Vĩnh An một chuyến nhé, chúng ta tới đó thắp hương cúng vái trước.”
Bà một lời, ông một câu.
Ồn ào đến mức khiến đầu của Hứa Tư như muốn nổ tung, đây hoàn toàn không phải kế hoạch của cô.
Sau khi rót trà, anh đi một vòng lớn, cuối cùng Du Kỵ Ngôn bước tới bên cạnh chỗ ông Du.
Anh giao tiếp bằng mắt với Hứa Tư rồi ra hiệu, sau đó hai người cùng nhau bưng tách trà lên và mời trà ông Du.
Ông Du cảm giác trà này như rượu lâng lâng cười đến nỗi không ngậm miệng lại được: “Tư Tư à, con bằng lòng sinh một đứa con nhé, vậy có phải nên thân mật hơn một chút không?”
Trong bữa tiệc tối cách đây vài tháng, việc Hứa Tư tránh mặt trên bàn ăn không chỉ khiến ông Du có chút không vui mà còn khiến những người lớn khác trong nhà chê cười.
Gia đình trở về nhà, há hốc mồm nói rằng cuộc hôn nhân gượng ép của hai người già sẽ không kéo dài được lâu, ông Du khó có thể chứng kiến được sự ra đời của con cháu nhà họ Du.
Thực ra, điều người già mong muốn rất đơn giản, đó là gặt hái được niềm vui nào đó trong những năm tháng ở tuổi xế chiều.
Hứa Tư cho rằng lần này mình nhăn nhó đúng thật là không phải phép.
Hơn nữa, trước khi đến đây, cô đã hứa với Du Kỵ Ngôn rằng mình sẽ hợp tác bằng mọi cách.
Vì vậy, cô nắm lấy cánh tay của Du Kỵ Ngôn, lần đầu tiên dựa vào vai anh một cách thân mật và mỉm cười: “Ông nội, cảm ơn ông đã nuôi dạy một người cháu xuất sắc như vậy,” Cô còn ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Nuốt nước bọt xuống, nở nụ cười ngọt ngào hơn và nói: “Để có thể cho cháu cưới được một người chồng tốt như vậy.”
Cô vẫn bị ép nói ra hai chữ “chồng.”
Được rồi, lần này để anh thắng, cô nhất định sẽ tìm ra cái đuôi của con cáo già này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...