Editor: Mèo (meoancamam)
"Chào mọi người, tôi là người đã yêu cầu hôm nay triệu tập mở đại hội cổ đông. Kẻ hèn họ Triệu, tên một chữ Cao!"
“Triệu Cao? Không phải là cái người xấu đổi trắng thay đen kia sao? Nhưng mà nhìn đức hạnh ông ta như vậy, cũng cùng không kém bao nhiêu với người kia!” Tiếu Bảo Bối vừa nghe của tên người này trong lòng cũng kêu gào.
"Chắc hẳn tất cả mọi người rõ ràng, gần đây có người ở bí mật thu mua cổ phần Tiếu thị, không dối gạt mọi người người nọ chính là tôi! Về phần cổ phần tôi nắm trong tay hiện tại, đã đạt đến 35,5%! So với chủ tịch hội đồng quản trị Tiếu của mọi người đang nắm giữ thì còn nhiều hơn 0,5%! Nhưng mà chỉ duy nhất 0,5% này cũng khiến cho tôi trở thành cổ đông lớn nhất hiện tại. Nếu Triệu mỗ tôi bây giờ đã thành cổ đông lớn nhất của quý công ty, vậy tôi cũng có quyền bổ nhiệm, miễn nhiệm. Tôi quyết định, bắt đầu từ hôm nay để tôi đảm nhiệm chức vị chủ tịch của quý công ty, về phần nguyên chủ tịch tiên sinh Tiếu tạm thời trở thành Phó chủ tịch công ty chúng ta!" Khi nói đến đây, người nọ ngay tức khắc dừng lại, tầm mắt dừng một lúc ở chỗ Tiếu Vi với nụ cười đã dần hiện trên mặt.
Được rồi, Triệu Cao biết ngày đó khi lừa Tiếu Vi cổ phần công ty, phần lớn là Tiếu Vi được thừa kế. Cho nên khi bản thân thu mua những thứ kia mới có thể đạt được cao nhất. Nhưng mà khi nhìn thấy Tiếu Vi mới vừa biết ông ta tuyên bố cái quyết sách kia thì trên mặt đã lộ vẻ không vui, ông ta đã rõ ràng người phụ nữ này vĩnh viễn là động vật không biết đủ.
Chẳng lẽ bà ta cho rằng chỉ bởi vì chút tình cảm ngày xưa mà đến cả vị trí người cầm quyền xí nghiệp Tiếu thị ông ta cũng sẽ nhường cho bà ta sao? Nếu đúng như vậy, những người phụ nữ có chút quan hệ với Triệu Cao ông cũng nhiều lắm! Cứ gặp phải một người lại phải nhớ đến tình cũ, vậy thì hiện tại ông ta cũng táng gia bại sản!
Nghĩ đến điều này, Triệu Cao thu hồi tầm mắt trên người Tiếu Vi, nói tiếp: "Dĩ nhiên, hiện tại có một người họ Triệu khác họ đến đảm nhiệm người phụ trách tập đoàn Tiếu thị nói đến cùng cũng có chút không ổn! Cho nên tôi quyết định, bắt đầu từ hôm nay tập đoàn Tiếu thị chính thức đổi tên thành tập đoàn Triệu thị!"
Lời này vừa nói ra, toàn trường xôn xao…
Phải biết, hiện tại đang ngồi trong phòng hội nghị này về cơ bản đều họ Tiếu. Mặc dù lúc trước bọn họ không hài lòng Tiếu Đằng cái người không có chút quan hệ máu mủ gì với bọn họ ngồi ở vị trí này, nhưng mỗi lần Tiếu Đằng nghị quyết đều sẽ trải qua bọn họ nhất trí thông qua mới có thể thực hiện.
Nhưng hôm nay, người này vừa xuất hiện liền trực tiếp muốn đổi Tiếu thị thành Triệu thị. Đây cũng là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy, đám người Tiếu gia ý thức được Tiếu Đằng tốt.
Dĩ nhiên, những người nhà họ Tiếu đều bất mãn vì quyết định này, chớ nói chi là Tiếu Bảo Bối con gái ruột của Tiếu Đằng!
Lúc nghe được lời nói của người này, Tiếu Bảo Bối đã thở phì phò muốn đứng lên giằng co với ông ta. Nhưng lúc này Kiều Trác Phàm ngồi ở bên cạnh cô lại kéo cô lại, sau đó cầm lấy tay cô đặt vào lòng bàn tay anh nắm chặt, ý bảo cô bình tĩnh đừng nóng giận.
Cô có chút tức giận nhìn Kiều Trác Phàm, lúc này anh khiến cô bình tĩnh đừng nóng kiểu gì?
Nhưng Kiều Trác Phàm dùng khẩu hình nói cho cô biết: "Chờ, còn có một suất diễn chưa hát đâu! Sau khi diễn xong, anh biến Tiếu thị thành quả bóng cho em đá!"
Cuối cùng, Tiếu Bảo Bối đầy bụng bực tức cũng bị Kiều Trác Phàm thuyết phục, tiếp tục an tĩnh làm thai phụ xinh đẹp của mình.
Mà ngay tại lúc này, có một người không nhẫn nại được: "Mẹ, sao mẹ có thể cấu kết ông ta chắp tay nhường tổ nghiệp Tiếu gia của chúng ta cho người khác."
Diễn viên đầu tiên lên sàn tên là Tiếu Huyên. Lúc này lửa giận của cô ta trực tiếp chỉ hướng Tiếu Vi: "Dù cho cậu không cùng huyết thống với Tiếu gia, nhưng cậu dù gì cũng họ Tiếu! Hơn nữa, qua nhiều năm như vậy cậu cũng tận tâm tận lực vì Tiếu gia chúng ta, cho tới bây giờ cũng không làm trái với ý của chúng ta! Các người nói cậu không thân với chúng ta, nhưng dù sao cũng hơn cái người lai lịch không rõ này!"
Tiếu Huyên vừa buông lời, ánh mắt Tiếu Bảo Bối tối sầm lại. Quả nhiên giống như cô đoán, cha không phải con cháu chân chính nhà họ Tiếu. Trách không được những người khác trong nhà không chấp nhận bọn họ!
Khi vẻ mặt Tiếu Bảo Bối tối sầm lại, Kiều Trác Phàm kéo tay nhỏ bé của cô, ý bảo: "Chớ ủ rũ, chút điều này không thay đổi được cái gì!" Nhìn Kiều Trác Phàm đang cố gắng an ủi của mình, Tiếu Bảo Bối cười đáp lại, nói cho anh biết chính mình không có việc gì.
"Huyên Huyên, mẹ cũng không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Bản thân Tiếu Vi hiện tại trong đầu hoàn toàn rối loạn. Mới đầu bà ta cũng cho là Triệu Cao đang giúp mình lấy được cổ phần công ty, sau đó sẽ thuận lợi triệu tập mở đại hội cổ đông, giống như kịch bản bọn họ đã bàn bạc tốt ban đầu.
Nhưng khi người đàn ông kia tuyên bố muốn đổi Tiếu thị thành Triệu thị, Tiếu Vi cũng cảm thấy chuyện này có chút quỷ dị. Tại sao người đàn ông này ngay từ đầu lại không dám diễn như vậy?
"Không biết? Mẹ đừng cho rằng mỗi ngày mẹ gọi điện thoại sau lưng con thì con sẽ không biết? Mẹ, con thật sự rất thất vọng đối với mẹ. Không ngờ thế nhưng mẹ có thể vì cá nhân mình mà làm ra hành động dẫn sói vào nhà!" Kết hợp với những chuyện trong khoảng thời gian trước, Tiếu Huyên đột nhiên nghĩ đến những điều này.
Mà khi những người khác ở đây nghe được những lời này của Tiếu Huyên cũng nhao nhao mở miệng chỉ trích Tiếu Vi: "Đúng vậy, tại sao cô có thể có thể như vậy? Cái thứ ăn cây táo rào cây sung!"
"Rốt cuộc anh Tiếu có chỗ nào không tốt, vốn anh ấy làm vị trí kia thật tốt, chúng ta chỉ cần hàng năm đi chia hoa hồng cũng đủ chúng ta sống phóng túng một năm, còn anh ấy lại vì chúng ta mà mỗi ngày làm việc tận tâm tận lực!"
"Cái người phụ nữ này rốt cuộc là nghĩ cái gì…” Được rồi, những người khác trong Tiếu gia bắt đầu quở trách Tiếu Vi không đúng.
Mà ngay tại lúc này, Tiếu Vi cảm giác mình có trăm miệng cũng không thể bào chữa. Chỉ có thể hi vọng nhìn về phía Triệu Cao bên kia, hi vọng ông có thể giải đáp vì mình. Nói thật, bà cũng không rõ ràng lắm tại sao đột nhiên người đàn ông này lại chơi trò “soán vị”!
"Tiếu Vi, chúng ta quả thật từng có một chút tình cảm! Nhưng việc này không đủ để tôi mạo hiểm nhiều như vậy vì bà!" Nói đến đây, người đàn ông cười cười vừa nhìn về chàng trai đang đứng cạnh mình giống như vệ sĩ, nói tiếp: "Không phải có câu nói như thế này sao:
//