Editor: Đại gia mì hảo hảo
Ăn một chén cơm, lại uống hết nửa bát canh, còn ăn không ít những món khác, cuối cùng Tiếu Bảo Bối vuốt vuốt cái bụng tròn vo của mình, từ từ đứng lên rời khỏi bàn ăn.
"Cục cưng, sau khi ăn xong phải đi dạo một chút, giúp thức ăn tiêu hóa dễ hơn..."
Nhìn cô ăn xong cơm liền đi ngay về phía ghế sa lon bên kia, Kiều Trác Phàm vội vàng khuyên nhủ.
Chỉ là, Tiếu Bảo Bối nghe lời này nhưng không hề đáp lại.
Tiếu Bảo Bối như vậy khiến Kiều Trác Phàm có chút buồn bực.
Bình thường lúc hai người bọn họ ở chung với nhau, phần lớn thời gian đều là Tiếu Bảo Bối nói chuyện ríu rít.
Hôm nay anh phát hiện ra điểm kỳ lạ ngay bởi vì số lần mà cô im ắng lạnh nhạt cực kỳ cực kỳ hiếm.
Chẳng lẽ, cô nhóc này này đang tính sổ chuyện tối qua anh không về nhà hay sao?
Chỉ là khi nghĩ tới điều này, khóe miệng Kiều Trác Phàm treo nụ cười nhợt nhạt.
Sau đó, anh lờ đi không khí trầm mặc đang bảo phủ bọn họ, nhẹ nhàng nói: "Cục cưng, nếu không chúng ta ra ngoài đi dạo đi?"
"Không muốn!"
Ngay khi cô cự tuyệt, người đàn ông này lại chủ động nắm lấy tay cô: "Đi đi đi đi! Sau khi ăn xong nên ra ngoài tản bộ, rất tốt cho cả em và con!" Lúc nói lời này, Kiều Trác Phàm đưa tay kia đặt lên bụng của Tiếu Bảo Bối, nhẹ nhàng vuốt ve.
Lời này khiến Tiếu Bảo Bối nhất thời có chút chần chờ.
Từ khi biết mình sắp lên chức mẹ đứa nhỏ, Tiếu Bảo Bối để ý nhất chính là bảo bối trong bụng.
Bây giờ nghe chuyện này có lợi cho đứa nhỏ trong bụng, khó tránh khỏi cô sẽ suy nghĩ nhiều thêm một chút.
Coi như bây giờ trong lòng cô không muốn gặp Kiều Trác Phàm, nhưng vẫn còn có chút chần chờ.
Mà Kiều Trác Phàm bên này thấy đây là cơ hội tốt, liền kéo cánh tay của cô, cùng nhau sải bước đi ra bên ngoài.
Dĩ nhiên, ra đến cửa mà Kiều Trác Phàm vẫn không quên mang cho Tiếu Bảo Bối cái áo khoác mỏng, để tránh cho cô bị nhiễm lạnh.
Dọn xong những thứ này, hai người bọn họ bắt đầu xuất phát.
Thật ra thì, bọn họ chỉ tản bộ xung quanh biệt thự. Ở đây, khắp nơi đều là trúc. Gió đêm vừa thổi khiến lá reo sào sạt.
Kiều Trác Phàm lo rằng Tiếu Bảo Bối sẽ sợ âm thanh như vậy, nên từ đầu đến giờ anh đều khoác tay lên vai cô. Mới đầu Tiếu Bảo Bối còn từ chối mấy lần. Chỉ là cuối cùng thấy dù giãy giụa thế nào thì đều không được, nên cô không giãy dụa nữa.
"Cục cưng, đừng không vui! Em muốn biết cái gì, chỉ cần em hỏi anh, chắc chắn anh sẽ nói rõ ràng cho em biết..."
Đi được một đoạn, Kiều Trác Phàm kéo đầu cô đặt lên vai anh, sau đó dừng bước lại.
Trong gió đêm, giọng nói của anh vẫn trầm ấm như mọi khi.
Nghe giọng nói của anh, mắt Tiếu Bảo Bối khẽ híp lại một cái...
Thật ra thì lúc tới đây, Tiếu Bảo Bối cũng đã bắt đầu có chút động lòng.
Dù sao, Kiều Trác Phàm đã nói như vậy, điều này chứng mình anh không hề giấu giếm mình điều gì.
"Kiều Trác Phàm..." Thật ra thì, lúc này Tiếu Bảo Bối vẫn muốn hỏi mỹ nữ mặc chiếc váy màu đỏ tươi lên xe cùng Kiều Trác Phàm sáng sớm hôm nay là ai!
Mặc dù cô biết, nếu mình hỏi ra, thì chính là ngờ vực so đo.
Nhưng phụ nữ chính là như vậy...
Nếu thật sự quan tâm yêu thương một người, thì trong mắt người kia sẽ không thể tồn tại bất kỳ hạt cát nào. Nhất là Kiều Trác Phàm cả đêm không có việc gì lại không về. Sáng sớm xuất hiện cùng nữ nhân khác trước cửa khách sạn, còn bị Tiếu Huyên chụp ảnh...
Như thế khiến người ta không khỏi hoài nghi...
"Có chuyện gì muốn hỏi, cứ hỏi đi! Đừng để ở trong lòng, anh thấy em đã kìm nén đến mức khó chịu!"
Từ sáng lúc trở lại, cô đòi về phòng ngủ nhỏ thì Kiều Trác Phàm đã nhận ra tâm trạng cô không bình thường.
Mà sau bữa tối nay, Tiếu Bảo Bối vẫn bài xích chuyện ngồi một chỗ với anh.
Đến mức này mà Kiều Trác Phàm nếu còn không nhìn ra manh mối, vậy thì anh đã quá chậm tiêu!
Thời điểm Tiếu Bảo Bối ngẩng đầu, vừa lúc thấy Kiều Trác Phàm đang cười yếu ớt nhìn cô.
Lúc này bọn họ đang đứng trong rừng trúc, chỉ có thể nhìn thấy biệt thự từ đằng xa.
Mà ở trong rừng trúc, đến tối không có nhiều ánh sáng, rất khó quan sát. Chỉ có thể dựa ánh sáng truyền tới từ căn biệt thự không xa bên kia, để nhìn thấy cảnh vật xung quanh.
Trong điều kiện thiếu sáng như vậy, thị lực của Tiếu Bảo Bối không được tốt cho lắm.
Nhưng không biết vì sao lúc cô vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt trong suốt kia của Kiều Trác Phàm.
Đôi mắt kia giống như dòng nước ấm áp, trong nháy mắt rót vào lòng của Tiếu Bảo Bối.
"Vậy anh nói cho em biết, sáng nay..." Một khắc kia, Tiếu Bảo Bối xém chút nữa đã bật ra nghi vấn trong lòng.
Nhưng ngay lúc đó, điện thoại trong túi quần của Kiều Trác đột nhiên vang lên.
Lời Tiếu Bảo Bối đáng lẽ
//