Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Ở bên kia điện thoại là âm thanh la hét điên cuồng của Tiếu Huyên, nhưng Tiếu Bảo Bối cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Lúc thu thập Tiếu Vi, Tiếu Bảo Bối biết sẽ có một ngày như thế.
Chỉ là so với những việc Tiếu Bảo Bối sắp làm thì đây chỉ là một món ăn nhẹ.
Hơn nữa, nếu hiện tại Tiếu Huyên biết, Tiếu Bảo Bối cô không những thu thập hai mẹ con bọn họ mà hôm nay vì một hiểu lầm nhỏ đã hành hung Quý Xuyên một trận đến giờ vẫn chưa bò ra khỏi phòng làm việc thì không biết Tiếu Huyên sẽ có vẻ mặt gì.
"Tôi đương nhiên có lương tâm... Chỉ là chút lương tâm này, chỉ dành cho người thích hợp. Về phần những người ăn cây táo rào cây sung thì tôi đem lương tâm ra làm gì?"
Lời này của Tiếu Bảo Bối khiến Kiều Trác Phàm bên cạnh cười ra tiếng.
Không thể không thừa nhận, gần đây Tiếu Bảo Bối đi theo bên cạnh anh đã học được không ít thủ đoạn.
Cũng không biết thực tế cô ra tay như thế nào?
Giờ phút này, Kiều Trác Phàm muốn xem một chút.
"Cô..." Tiếu Huyên vốn là người ăn nói khéo léo, lúc này lại bị Tiếu Bảo Bối làm cho á khẩu không trả lời được.
Xem xem, hiện tại Tiếu Bảo Bối nói những lời đó, rõ ràng chính là vòng vèo mắng Tiếu Huyên cùng Tiếu Vi là người ăn cây táo rào cây sung.
Nếu Tiếu Huyên phản bác liền chứng minh cô chính là loại người Tiếu Bảo Bối nói, không phản bác cũng tức là đồng ý lời cô nói.
Trong lúc nhất thời, cô ta không biết nên tiến hay nên lùi.
Cũng không biết Tiếu Bảo Bối có phải hiểu được giờ phút này Tiếu Huyên đang bối rối hay không, cô nói: "Đúng rồi, bữa tiệc tối nay, cô đừng quên nhé! Thẩm tổng vất vả lắm mới có thời gian rảnh, nếu cô phá hỏng thì cũng không cần đến làm nữa!"
"Tiếu Bảo Bối, cô thật sự cho rằng công ty là nhà cô mở? Đừng quên công ty này là của cả gia tộc Tiếu thị! Cô và cha cô không có huyết thống của Tiếu gia!" Lời Tiếu Huyên nói khiến ấn đường Tiếu Bảo Bối nhíu lại.
Cô và cha không phải máu mủ Tiếu gia?
Chuyện này, Tiếu Bảo Bối quả thật có chút không rõ lắm.
Xem ra cần phải điều tra một phen mới được.
Đối với chuyện này Tiếu Bảo Bối không phải chưa từng nghi ngờ.
Lúc trước cô đã cảm thấy thái độ Tiếu Vi đối với cha cô có chút kỳ lạ.
Mặc dù cùng là người Tiếu gia, nhưng Tiếu Vi đối xử với những người khác trong nhà sẽ không gay gắt như đối với Tiếu Đằng.
Tiếu Bảo Bối vốn tưởng Tiếu Vi hận cha do ông nắm trong tay tập đoàn Tiếu thị.
Nhưng bây giờ nghe Tiếu Huyên nói, dường như Tiếu Bảo Bối đánh hơi được một chút mùi vị không tầm thường rồi.
Nhưng điều tra xong hẵn tính tiếp. Việc quan trọng trước mắt chính là xử lý tốt những chuyện này.
"Ừ, hiện tại cha tôi chỉ là tổng giám đốc Tiếu thị. Chỉ cần chúng tôi bổ nhiệm một người có năng lực là được!" Nói đến đây, Tiếu Bảo Bối lại tiếp tục lặp lại lần nữa: "Nhớ, bữa tiệc tối nay, nếu làm hỏng, tôi sẽ không để cô tiến vào Tiếu thị!"
Sau khi dứt lời, Tiếu Bảo Bối cũng không đợi người bên kia đáp lại mà trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe được những lời này, Kiều Trác Phàm cười cười.
"Anh cười cái gì?" Đừng tưởng rằng hiện tại anh cười thì Tiếu Bảo Bối cô sẽ tha thứ việc anh tự ý dời bàn làm việc đến đây.
"Không có, anh cảm thấy bữa tiệc tối nay thật có ý tứ! Nếu không, để anh đi cùng em nhé?" Kiều Trác Phàm lôi kéo cánh tay, kéo cô vào ngực mình, hỏi.
"Chuyện này..." Tiếu Bảo Bối muốn cự tuyệt.
Nhưng đôi mắt đen của Kiều Trác Phàm khiến Tiếu Bảo Bối có cảm giác lo lắng, giống như anh đã nhìn thấu ý định của cô...
Cuối cùng, dưới ánh mắt uy hiếp, Tiếu Bảo Bối chỉ có thể thỏa hiệp.
Tiếu Bảo Bối bận đối phó với Kiều Trác Phàm căn bản không biết, sau khi cô cúp máy, bên kia điện thoại, Tiếu Huyên vô cùng điên cuồng.
"Tiếu Bảo Bối, hôm qua cô khiến mặt tôi thành như vậy, cô còn không thấy ngại... Này, Tiếu Bảo Bối?"
"Tiếu Bảo Bối... Đáng chết! Lại dám cúp điện thoại!"
Tiếu Huyên kêu liền mấy tiếng, không nhận được lời đáp, đem điện thoại ném mạnh lên ghế salon để giải tỏa cơn giận.
Mà lúc này, ngồi bên cạnh Tiếu Huyên, chính là Tiếu Vi - người hôm qua bị ném tại một cửa phòng khám nào đó.
Thấy tính khí con gái như vậy, bà ta cũng đoán được bên kia điện thoại Tiếu Bảo Bối nói cái gì.
"Huyên Huyên, con đừng nóng giận!" Sau khi Tiếu Vi đem điện thoại đặt ở một bên, khuyên nhủ Tiếu Huyên.
"Mẹ, sao con có thể không tức giận chứ? Mẹ cũng không phải
//