Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Kiều Trác Phàm cũng cho rằng chỗ chụp hình dán là một nơi sang trọng.
Vì để cho Tiếu Bảo Bối lưu lại kỷ niệm suốt đời khó quên, anh còn tỉ mỉ chọn trang phục cho cả hai. Nhưng ai có thể nói cho anh biết tại sao nơi này lại tồi tàn như vậy?
Đây là một gian hàng mười mấy mét vuông. Nhìn bóng đèn trên đầu là loại tiết kiệm năng lượng, trước cửa còn treo một tấm vải bố bẩn làm màn cửa.
Bên trong nhìn thật u ám nhưng tổng thể lại hài hòa với khu phố này.
"Kiều Trác Phàm, đây rốt cuộc là nơi nào?" Tiếu Bảo Bối nghiêng đầu quan sát bốn phía một hồi sau, nhỏ giọng thì thầm.
Hơn nữa, quần áo hai người bọn họ mặc rất không phù hợp với nơi này.
Khi hai người bọn họ xuất hiện, cửa hàng bên cạnh còn có vài người ra ngoài vây xem.
Nhìn nhóm người xung quanh ngày càng nhiều, trán Kiều Trác Phàm nhăn lại. Mặc dù anh đã quen được mọi người sùng bái nhưng vẫn chưa bị nhìn ngó một cách thô lỗ như vậy.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt anh liền không tốt.
"Anh..." Kiều Trác Phàm cũng muốn nói anh không biết địa phương quỷ quái này nhưng vấn đề là anh tự mình lái xe chở Tiếu Bảo Bối đến đây. Nếu bây giờ anh nói anh cũng không biết thì hợp lý sao?
"Kiều Trác Phàm, có phải anh nhầm chỗ rồi không?" Tiếu Bảo Bối lại lặng lẽ quan sát vẻ mặt Kiều Trác Phàm, phát hiện sắc mặt anh không tốt, cẩn thận hỏi một câu.
Tiếu Bảo Bối hiểu Kiều Trác Phàm rất rõ, anh tùy tiện tìm một chỗ để giải trí khẳng định đều rất sang trọng. Cửa tiệm giống như vậy thật không giống phong cách của anh chút nào.
"..." Nghe được thắc mắc của Tiếu Bảo Bối, mi tâm của Kiều Trác Phàm càng nhíu lại. Giờ phút này anh cũng có chút hoài nghi có phải mình tìm nhầm địa chỉ rồi hay không, nếu không sao Lăng Công Chúa lại giới thiệu địa phương như vậy?
Nhưng khi Kiều Trác Phàm đang hoài nghi điểm này thì anh lại nghe thấy một giọng nam quen thuộc từ trong cửa hàng cũ nát truyền đến: "Tiểu Chủ, không phải em nói bọn Kiều cũng muốn đến đây sao? Sao bây giờ cũng chưa thấy bóng dáng đâu?"
Kiều Trác Phàm rất quen thuộc với giọng nói này. Đặc biệt là kiểu xưng hô "Tiểu Chủ", "Kiều" như thế lại càng quen thuộc hơn.
Lần này, dù anh cho rằng mình tìm nhầm chỗ cũng không được. Nói vậy, nơi chụp hình dán trong truyền thuyết chính là địa phương quỷ quái này rồi!
Thật đáng chết!
Sớm biết thế anh đã không cùng Tiếu Bảo Bối thay quần áo long trọng như vậy. Nếu bị bọn Lăng Công Chúa bắt gặp, nhất định sẽ chê cười đến chết mất.
Nghĩ đến đây Kiều Trác Phàm vội vàng kéo tay Tiếu Bảo Bối tay, định rời khỏi nơi đầy thị phi này.
Tiếu Bảo Bối cũng không đắn đo gì, dù sao nơi này quá nhiều người, lo lắng sẽ xảy ra nguy hiểm. Dù sao, hiện tại trong bụng cô còn có một sinh mệnh nhỏ...
Nhưng bất đắc dĩ là vì bọn họ mặc trang phục quá đặc biệt nên người vây xem càng ngày càng nhiều hơn, không ít người còn bắt đầu nghị luận.
"Bọn họ ăn mặc như vậy có phải đang quay phim hay không?"
"Đầu óc anh có phải bị úng nước hay không? Nếu địa phương tồi tàn này cũng có thể quay phim thì em đã sớm thành minh tinh rồi!"
"Nhưng bọn họ không quay phim, vậy tại sao lại ăn mặc như vậy?"
"..."
Đang lúc mọi người nghị luận ầm ĩ, Kiều Trác Phàm nắm tay Tiếu Bảo Bối đi về phía trước.
Nhưng ngay lúc này, phía sau lại truyền tới một giọng nói.
"Ah, đó không phải là Kiều cùng Tiếu Bảo Bối sao?" Người lên tiếng chính là Lăng Công Chúa vừa ở bên trong cửa tiệm nhỏ chụp xong một mớ hình dán, mà người bên cạnh cô là Đàm Duật vừa rồi còn thắc mắc vì sao Kiều Trác Phàm còn chưa tới.
Nghe thấy Lăng Công Chúa nói, Đàm Duật vừa ngẩng đầu liền thấy hai bóng dáng quen thuộc: "Kiều, hai người đã đến rồi sao lại đi ra vậy?"
Hết chương 191!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...