(*) biệt lai vô dạng: hi vọng bạn vẫn khỏe kể từ lúc chúng ta chia tay
Editor: Mèo (meoancamam)
"Tôi với tiểu thư Thái cũng chỉ gặp nhau hai lần! Tôi không biết rằng tôi và tiểu thư Thái đã quen thuộc đến trình độ có thể gọi tên đối phương!"
Nghi Giai Nghi Giai?
Cô lại không phải muốn nói với những người khác, cô cực kỳ dễ chiều!
Hừ hừ...
Tiếu Bảo Bối mới không ngốc như vậy, cho cô cơ hội này!
Mà lời của cô lại lần nữa khiến Thái Nghi Giai sửng sốt.
Được rồi, ở lâu trên chức trường, Thái Nghi Giai đã bị mài đến đến khéo đưa đẩy. Càng khắc sâu hiểu được tầm quan trọng của câu nói "Thiếu một kẻ địch, thêm nhiều bạn bè".
Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng Tiếu Bảo Bối sẽ từ chối cô thẳng thừng như vậy.
"Phu nhân Kiều, tôi nghĩ hẳn cô có chút hiểu lầm đối với tôi rồi!" Thái Nghi Giai khẽ nở nụ cười với Tiếu Bảo Bối, cố gắng để vẻ mặt của mình nhìn tốt hơn một chút.
"Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?" Lời nói của Thái Nghi Giai khiến Tiếu Bảo Bối ôm thái độ có chút nghi hoặc nhìn cô.
Nhưng lúc này Thái Nghi Giai cũng không đặt ánh mắt lên người Tiếu Bảo Bối cô mà trực tiếp đặt xuống người Kiều Trác Phàm bên ngoài.
Anh đã thay bộ quần áo bắn súng màu xanh, trên chiếc mũi cao thẳng còn có một chiếc kính mắt trong suốt.
Kiều Trác Phàm ăn mặc như vậy thiếu đi chút sang trọng bình tĩnh hàng ngày nhưng vẫn anh khí bức người như cũ.
Chỉ nhìn Kiều Trác Phàm như vậy, trong lòng Tiếu Bảo Bối liền giống như hồ nước bị quăng vào một cục đá nhỏ, kích phát ra vô vàn sóng.
Nhưng Tiếu Bảo Bối vừa thấy Thái Nghi Giai cũng nhìn Kiều Trác Phàm, trong lòng liền trở nên không vui.
Trong nháy mắt, cô thật sự có gan nghĩ đến việc trực tiếp xông lên mang Kiều Trác Phàm về nhà! Bị người nhòm ngó như vậy, trong lòng cô thực sự vô cùng không thoải mái!
Loại cảm giác này giống như nghĩ đến rau cải trắng nhà mình bị một con heo gặm!
Xắn tay áo lên!
Tiếu Bảo Bối thực sự rất muốn đánh úp con • tùy thời đều có khả năng tấn công cải trắng nhà cô • heo bên cạnh mình này.
Mà Thái Nghi Giai bên cạnh sau khi phát hiện phản ứng này của Tiếu Bảo Bối cũng nở nụ cười có chút không phúc hậu.
Lần này đến lượt Tiếu Bảo Bối buồn bực: "Cô cười gì chứ!"
"Cũng không cười cái gì! Tôi chỉ muốn nói cho phu nhân Kiều, tôi đối với Kiều Trác Phàm chỉ có tán thưởng chứ không có ý muốn tham gia vào sinh hoạt của ngài ấy, trở thành bạn đời sống cùng ngài ấy!" Lúc này Thái Nghi Giai cũng không giấu giếm gì, trực tiếp nói lời từ trong lòng mình.
Bởi vì dựa theo hiểu biết của cô với Tiếu Bảo Bối, cô hẳn là một người không dấu được chuyện trong lòng. Hơn nữa, loại người này thực ra cũng ở chung tốt nhất, chỉ cần bạn loại bỏ được lo lắng trong lòng cô, cô gần như có thể đào tâm đào phổi vì bạn.
"Không có ư? Ai biết trong lòng cô nghĩ như thế nào... khụ khụ..." Nói xong lời này, Tiếu Bảo Bối cũng bắt đầu xấu hổ rồi.
Đúng lúc này người phục vụ cũng đã mang lên một mâm thịt dê đã nướng tốt.
Tiếu Bảo Bối mượn cơ hội này lặng lẽ uống chút nước, mượn cái này che dấu bản thân xấu hổ.
Đợi người phục vụ dọn xong bàn thức ăn sau đó rời đi hết, Thái Nghi Giai lại lần nữa mở miệng: "Kiều thiếu quả thật vô cùng xuất sắc, người ngoài xem ra là vậy! Nhưng hai người cùng nhau ở chung khẳng định sẽ có vài điều không hoàn toàn vừa ý nhau!"
Thực ra đây cũng là đánh giá của Thái Nghi Giai sau khi gặp anh.
Trên phương diện công tác cùng mặt ngoài, Thái Nghi Giai cũng thích người bạn đời như vậy. Nhưng cô cũng biết, kiểu người này bình thường cũng khó có thể khống chế nhất.
Nếu không phải bạn đời của anh ta có năng lực dạy chồng mạnh mẽ, đó chính là anh ta cam chịu bị đối phương khống chế.
Nhưng hai cái này vẫn có điều khác nhau.
Cái trước, dưới khả năng dạy chồng mạnh mẽ người đàn ông hẳn sẽ chịu quản giáo, nhưng đồng thời hôn nhân cũng sẽ bắt đầu xuất hiện những chỗ không vừa ý nhau. Đến cuối cùng những trường hợp hôn nhân tan vỡ đau thương ở đâu cũng có. Nhưng người sau lại khác biệt...
Cái sau nhất định phải thành lập từ cơ sở tình cảm thuần túy.
Hiển nhiên, Kiều Trác Phàm và Tiếu Bảo Bối liền thuộc về cái sau...
Tuy hiện tại ấn tượng của Tiếu Bảo Bối với cô còn không tốt như vậy nhưng Thái Nghi Giai lại thực lòng thích đôi tình nhân như vậy.
Bởi vì trong vòng tròn này của bọn họ, dù cho là nam hay nữ, cơ bản vừa sinh ra liền nhất định sẽ trở thành quân cờ liên hôn của gia tộc!
Đa số bọn họ đều phản cảm với loại cưới hỏi này, nhưng bất đắc dĩ là bọn họ không cách nào phá được.
Bởi vì đa số bọn họ đều đã quen với cuộc sống quần áo tới vươn tay ăn cơm liền há mồm, mà có chút lại là không thể thoát ra được ràng buộc bởi hai chữ tình thân.
Mà Thái Nghi cũng là một thành viên trong những người này.
Cô cũng khát vọng có được một phần tình yêu thuộc về chính mình.
Nhưng bất đắc dĩ là, cô vẫn không thể thoát được ảnh hưởng của gia tộc.
Đây cùng là vì sao Thái Nghi Giai hâm mộ Tiếu Bảo Bối.
Tuy Tiếu gia không lớn như Thái gia nhưng Tiếu Bảo Bối lại thành công bắt được trái tim của Kiều Trác Phàm.
Có thể ở trong tranh đấu nhà giàu có được một phần tình cảm như vậy, có bao nhiêu đáng quý đây?
Đương nhiên, Thái Nghi Giai cũng càng thưởng thức việc Kiều Trác Phàm không lấy hôn nhân của mình trở thành tư bản để làm lớn mạnh Kiều gia...
Tóm lại những điều trên, đối với Kiều Trác Phàm, Thái Nghi Giai kính trọng, đối với Tiếu Bảo Bối, Thái Nghi Giai hâm mộ.
Tình cảm của cô thẳng thắn vô tư.
Cho nên cô càng hi vọng có thể quan hệ tốt với hai người này!
"Phu nhân Kiều, cô cùng tiên sinh Diêm coi như là người quen đi! Cho nên cô nhìn thấy hôm nay tôi xuất hiện bên cạnh anh ta hẳn đã biết là vì cái gì đi?" Nếu muốn qua lại với một người, Thái Nghi Giai liền không định giấu giếm cái gì.
Mà Tiếu Bảo Bối sau khi nghe cô nói được lời này liền chỉ an tĩnh nhìn chằm chằm cô, dường như đang chờ đợi đoạn tiếp.
"Không sai, ý tứ của hai nhà chúng tôi là để chúng tôi liên hôn! Nhưng tôi vẫn có thể cảm thấy được, trong lòng anh ta dường như có một người..." Khi Thái Nghi Giai nói đến đây, trong lòng Tiếu Bảo bối có chút chột dạ.
Dù sao, khoảng thời gian trước Diêm Soái mới vừa thổ lộ với cô...
Thái Nghi Giai hẳn sẽ không hỏi Tiếu Bảo Bối cô, người trong lòng Diêm Soái là ai đi?
Vừa nghĩ đến điều này, trong lòng Tiếu Bảo Bối liền không có nắm chắc.
May mắn chính là, Thái Nghi Giai cũng không vướng mắc về vấn đề này.
"Thực ra, tôi cũng có đối tượng tôi muốn kết hôn! Chỉ tiếc, trước lợi ích của gia tộc, tôi không thể không cúi đầu..."
Khi Thái Nghi Giai nói đến đây đã rõ ràng nhận thấy được cái nhìn của Tiếu Bảo Bối với cô thay đổi.
Trong cặp mắt xinh đẹp kia đã không còn bài xích lúc đầu, ngược lại còn xuất hiện thêm chút thương tiếc...
Phát hiện điểm này, Thái Nghi Giai lại cười nói: "Thực ra cô cũng không cần thương hại tôi! Ai lại để chúng ta sinh ra trong gia tộc như vậy..."
Ngày này, Thái Nghi Giai cùng Tiếu Bảo Bối nói rất nhiều.
Đợi đến khi đám Kiều Trác Phàm từ sân bắn quay về liền nhìn thấy một màn thế này: "Chị Nghi Giai, chị biết có chỗ nào chơi vui sao? Gần đây em toàn ở nhà, nhàm chán chết mất!"
"Chỗ chơi vui ngược lại chị cũng biết mấy chỗ, cũng không biết Kiều thiếu có đồng ý cho em đi hay không!" Thái Nghi Giai chú ý tới bóng người đằng sau Tiếu Bảo Bối, mím môi cười.
"A, các anh trở lại rồi? Thành tích ra sao?" Tiếu Bảo Bối vừa thấy biểu tình của Thái Nghi Giai liền vội vàng quay đầu nhìn về phía đám người Kiều Trác Phàm!
Hết chương 190.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...