Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Một ngày kia, sau khi Nhạc Dương rời đi, Tiếu Bảo Bối khóc lóc muốn đuổi theo Nhạc Dương.
Kiều Trác Phàm nhận được tin tức Tiếu Bảo Bối bắt vệ sĩ đưa cô tới sân bay, anh liền vội vàng chạy tới dẫn cô về nhà.
Lúc này, Tiếu Bảo Bối còn vì việc Nhạc Dương rời khỏi mà đau lòng, không hề giận lây sang Kiều Trác Phàm.
Báo chí cũng không đưa tin tức chính xác về sự việc xảy ra ngày hôm đó.
Cách làm việc của Kiều Trác Phàm có thể nói là không chê vào đâu được.
Mấy ngày đó, tâm tình Tiếu Bảo Bối vẫn luôn là ấm ức. Cho nên Kiều Trác Phàm để cô một mình ở nhà nghỉ ngơi.
Nhưng một hôm nào đó, Diệp Tử Hi không tìm được Nhạc Dương mà gần như nổi điên, anh ta liền đến nhà tìm Tiếu Bảo Bối. Bởi vì lúc trước anh ta đưa Tiếu Bảo Bối về một lần nên nhớ chỗ ở của cô.
Khi ấy, Tiếu Bảo Bối đang ở trong sân tắm nắng.
Diệp Tử Hi xông vào khiến Tiếu Bảo Bối rất bất ngờ .
Người do Kiều Trác Phàm an bài cũng nỗ lực muốn đem Diệp Tử Hi mang khỏi nơi này.
"Tiếu Bảo Bối, tại sao cô có thể đối xử với Nhạc Dương, đối xử với tôi như vậy? Dù cho tôi hại cô và đứa bé thì cô cũng không nên khiến tôi và Nhạc Dương biến thành như vậy chứ? Cô nói cho tôi biết, rốt cuộc Nhạc Dương ở nơi nào... Tôi van xin cô, nói cho tôi biết rốt cuộc Nhạc Dương ở nơi nào có được không..."
Lúc ấy, khuôn mặt Diệp Tử Hi râu ria lúng phúng, quần áo lại nhăn nhúm giống như quả dưa muối, khiến Tiếu Bảo Bối không nhận ra được.
Nếu không phải anh ta gào thét những lời nói đó, Tiếu Bảo Bối thật sự sẽ coi anh ta như một người ăn xin ven đường.
Bởi vì nhận ra Diệp Tử Hi nên Tiếu Bảo Bối để vệ sĩ thả anh ta ra. Cũng chính từ miệng Diệp Tử Hi mà Tiếu Bảo Bối mới biết được rốt cuộc Kiều Trác Phàm đóng vai trò gì trong lễ đính hôn của Diệp Tử Hi.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, Tiếu Bảo Bối giận dỗi Kiều Trác Phàm.
Cô thật sự không cách nào tin được người vẫn luôn dịu dàng, luôn bảo vệ cô lại ở sau lưng làm chuyện như vậy, còn ép Nhạc Dương chỉ có thể cao chạy xa bay...
Mấy ngày nay, cô và Kiều Trác Phàm cãi nhau, cô khóc, thậm chí còn ý đồ bỏ nhà ra đi nhưng đều không thành công.
Càng ngày tình hình càng rơi vào cục diện bế tắc như bây giờ.
Cũng không phải hai người không nói chuyện với nhau, nên nói vẫn nói, nên chào hỏi vẫn sẽ chào hỏi nhưng Kiều Trác Phàm cảm thấy rõ ràng Tiếu Bảo Bối đối với anh rất xa cách...
Vì vậy khi Diêm Soái xuất hiện anh mới lo lắng, bất an như vậy...
Anh lo lắng những việc anh làm sẽ khiến Tiếu Bảo Bối cảm thấy thất vọng, điều đó khiến Diêm Soái có thừa cơ lợi dụng.
"Bảo bảo... Đừng nóng giận có được hay không?" Không nghe được câu trả lời của cô, anh lại lên tiếng.
Lúc này Kiều Trác Phàm đang vùi đầu vào cổ cô, không hề giống như anh thường ngày.
Giờ phút này, anh trở nên hèn mọn bất đắc dĩ, cực kỳ giống một chú cún nhỏ bị người ta vứt bỏ ở đầu đường xa lạ.
"Kiều Trác Phàm, anh buông em ra trước rồi nói được không? Vết thương của anh..." Anh khiến trái tim cô rung động.
Thật ra, dù Kiều Trác Phàm trông chừng cô thế nào, chỉ cần cô muốn bỏ trốn thì vẫn có thể tìm được cơ hội. Mới đầu biết được Nhạc Dương rời đi đều do một tay Kiều Trác Phàm tạo nên, Tiếu Bảo Bối quả thật rất muốn bỏ đi, nhưng sau đó cô tỉnh táo lại.
Nói cho cùng, cô cũng không có cách nào oán trách Kiều Trác Phàm...
Dù sao đó cũng là một sinh mạng, cứ như vậy mất đi thì ai mà không hận, ai mà không đau lòng?
Kiều Trác Phàm làm những việc đó cũng là lẽ thường tình.
Nhưng để cô lập tức tha thứ cho anh, Tiếu Bảo Bối cũng làm không được.
Ở giữa hai loại cảm giác mâu thuẫn, Tiếu Bảo Bối chỉ có thể chiến tranh lạnh với Kiều Trác Phàm.
Nhưng cô lại không nghĩ tới, Kiều Trác Phàm sẽ hạ mình như thế để cầu xin cô tha thứ...
"Anh mặc kệ... Bảo bảo, đừng không để ý tới anh, có được hay không?" Anh cố chấp vòng tay ôm cô, cũng không chịu tự mình xử lý vết thương, cũng không để cô đi tìm đá giúp anh.
"Kiều Trác Phàm..." Kiều Trác Phàm trẻ con như vậy, Tiếu Bảo Bối cảm thấy rất nhức đầu.
Ngay lúc này, Kiều Trì chạy tới.
Trên người anh chỉ có một cái quần cộc in đầy hình chú bọt biển, quần áo đều chưa kịp mặc, mái tóc vàng cũng lộn xộn...
Đây rõ ràng là dáng vẻ của người bị lôi từ trong chăn ra.
Kiều Trác Phàm muốn gặp Kiều Trì thì mặc kệ lúc đó anh ấy đang làm gì đều sẽ bị A Vĩ trực tiếp đưa đi.
Giống như hiện tại, ánh mắt ai oán của Kiều Trì có thể bóp ra nước.
"Cậu xem, bây giờ tên tiểu tử thúi này không phải còn có hơi sức ôm tới ôm lui sao? Vốn không có nghiêm trọng như cậu nói có được hay không?" Mỗi lần Kiều Trì bị đưa vào phòng làm việc của Kiều Trác Phàm đều bắt gặp cảnh tượng Kiều Trác Phàm đang ôm Tiếu Bảo Bối, lúc ấy anh hận không thể lập tức đụng đầu vào đậu hủ mà chết cho rồi.
Mẹ nó!
Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?
Tối hôm qua thật vất vả mới cưa đổ một cô gái xinh đẹp, không dễ dàng mới nhận được cái gật đầu của cô ấy.
Hai người lộn cả đêm, đến buổi sáng còn chuẩn bị tiến vào trận thứ hai. Ai ngờ A Vĩ vọt thẳng vào, chấm dứt tất cả hứng thú của anh.
Vốn dĩ Kiều Trì còn hi vọng mình không có mặc quần áo có thể chiếm được chút đồng tình của A Vĩ, để anh có chút thời gian thay quần áo, thuận tiện dỗ dành người đẹp. Nhưng anh vạn vạn không ngờ tới, A Vĩ trực tiếp móc ra một cái quần cộc từ túi xách, tự mình giúp anh mặc, sau đó khiêng anh lên vai rời đi.
Đại khái cả đời này của Kiều Trì cũng sẽ không quên ánh mắt của đại mỹ nữ khi ấy...
Có lẽ cô đã xem A Vĩ trở thành người yêu của Kiều Trì anh. Cái ánh mắt khiếp sợ ấy không cần nói cũng biết. Chắc là hiện tại dù Kiều Trì giải thích cái gì cô ấy cũng sẽ không nghe lọt tai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...