Editor: đỗ song nhi (yên yên)
"Nhạc Dương? Nhạc Dương, là cậu sao? Sao dạo này cậu không tới tìm mình?"
Tiếu Bảo Bối vừa nghe được giọng của Nhạc Dương liền phấn khích.
Trong khoảng thời gian này, Tiếu Bảo Bối vẫn chưa hoàn toàn khỏe mạnh nên Kiều Trác Phàm không cho cô tùy tiện đi lại.
Tiếu Bảo Bối cũng lén lút chạy đi tìm Nhạc Dương, nhưng lúc ấy lại không mang theo di động, cho nên đến chỗ Nhạc Dương ở cũng không tìm được cô.
Do đó đã rất lâu rồi Tiếu Bảo Bối chưa gặp lại Nhạc Dương.
"Nhạc Dương, hay là bây giờ mình sang tìm cậu nhé!" Nghe được giọng nói Nhạc Dương, ý muốn gặp mặt của Tiếu Bảo Bối càng mạnh mẽ hơn.
Tiếu Bảo Bối tin tưởng Nhạc Dương cũng có tâm trạng giống cô.
Từ khi quen biết, cả ngày bọn họ đều dính lấy nhau. Lúc Nhạc Dương ra nước ngoài, hai người vẫn thường xuyên liên lạc.
Nhưng lần này đã lâu rồi không gặp nhau, cũng không liên lạc bằng điện thoại. cho nên Tiếu Bảo Bối tin chắc rằng Nhạc Dương cũng sẽ muốn gặp cô như chính cô muốn gặp cô ấy vậy.
Nhưng câu trả lời của Nhạc Dương lại làm cô cảm thấy ngoài ý muốn.
"Đừng... Bảo bối, đừng đến tìm mình!"
"Nhạc Dương? Cậu... Cậu không muốn gặp mình sao?" Tiếu Bảo Bối buồn bực.
"Không phải, không phải mình không muốn gặp cậu! Chỉ là bây giờ mình đang ở sân bay. Máy bay sắp cất cánh rồi, cậu đến cũng không gặp được mình đâu!" Nhạc Dương nói.
Ngày đó, sau khi biết được Tiếu Bảo Bối sinh non, Nhạc Dương muốn gặp Tiếu Bảo Bối đến phát điên lên, cô muốn xác nhận xem Tiếu Bảo Bối đã khỏe mạnh chưa, và hy vọng chính miệng nói xin lỗi với cô ấy.
Có lẽ bắt đầu từ ngày đó, Kiều Trác Phàm bắt đầu đề phòng cô. Thậm chí anh còn nói rõ cô đã không có tư cách gặp Tiếu Bảo Bối.
Kiều Trác Phàm quá bảo vệ Tiếu Bảo Bối khiến Nhạc Dương đau lòng tuyệt vọng. Nhưng cũng vì vậy cô rất vui mừng cho Tiếu Bảo Bối.
Ít nhất, người đàn ông này thật sự là quan tâm Tiếu Bảo Bối, không giống Diệp Tử Hi, chỉ biết nghĩ cho chính anh tai...
Nhạc Dương thấy đã có người thay thế cô chăm sóc Tiếu Bảo Bối thật tốt, như vậy cô cũng có thể yên tâm ra đi rồi.
"Nhạc Dương, cậu phải đi đâu? Có chuyện gấp sao? Hay là giờ mình đi tiễn cậu nhé! Mình có tài xế đưa đi, rất nhanh sẽ đến được sân bay thôi!"
Lúc Tiếu Bảo Bối nói lời này, cả người cô rất sợ hãi vì cô nghe được tiếng khóc của Nhạc Dương bên kia điện thoại.
Đã xảy ra chuyện!
Cô chắc chắn là như vậy!
Cho nên cô phải cố gắng kéo dài thời gian để Nhạc Dương bình tĩnh lại. Hơn nữa phải nhanh chóng chạy tới chỗ Nhạc Dương.
"Tiếu Bảo Bối, xin cậu đừng đến!"
Nhạc Dương có thể làm luật sư thì sao có thể không hiểu Tiếu Bảo Bối đang nghĩ gì?
"Cậu thông minh như vậy sao lại không biết tình cảnh bây giờ của mình chứ?" Cô biết rõ Tiếu Bảo Bối đang an ủi mình.
Nhưng cô không muốn Tiếu Bảo Bối nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.
"Bảo bối, coi như mình cầu xin cậu, đừng đến tìm mình, để mình ta ra đi trong yên lặng đi!"
"Nhưng...Nhạc Dương, khi nào thì cậu trở lại?" Tiếu Bảo Bối bị vạch trần ý định, chóp mũi cũng bắt đầu chua chua.
Thật ra sau khi Nhạc Dương và Diệp Tử Hi chia tay, cô vẫn luôn lo lắng cho Nhạc Dương.
Nhạc Dương yêu Diệp Tử Hi nhiều năm như vậy, làm sao có thể dễ dàng buông tay như vậy?
Cho nên, Nhạc Dương càng bình tĩnh, Tiếu Bảo Bối càng lo lắng. Cô rất sợ Nhạc Dương sẽ làm ra những hành động dại dội.
Chỉ là Tiếu Bảo Bối không ngờ, Nhạc Dương sẽ dùng phương thức như thế để cắt đứt tình cảm của mình.
Ra đi lúc này cũng một biện pháp tốt.
Nhưng Nhạc Dương bỏ đi như vậy, khi nào mới trở về?
Một tháng, hai tháng? Hay một năm, mười năm?
Điều Tiếu Bảo Bối lo lắng hơn chính là có thể Nhạc Dương sẽ không bao giờ quay về...
"Bảo bối, hiện tại mình cũng không biết trả lời cậu thế nào. Có thể là mấy tháng, mấy năm, cũng có thể..." Là cả đời...
Nhưng Nhạc Dương không dám trực tiếp nói cho Tiếu Bảo Bối vì cô biết nếu cô nói ra, Tiếu Bảo Bối nhất định sẽ khóc lóc không để cô rời đi.
"Bảo bối, mình hứa với cậu, dù mình đi đến đâu cũng sẽ cố gắng liên lạc với cậu!"
Nhạc Dương ở bên kia nói, bên này Tiếu Bảo Bối đã khóc không thành tiếng.
Nước mắt của Nhạc Dương lại lần nữa rơi xuống.
Cô lo lắng nếu mình tiếp tục nói chuyện với Tiếu Bảo Bối sẽ không còn dũng khí rời đi nữa. Vì vậy Nhạc Dương nỗ lực hít hít chóp mũi để kiềm chế cảm xúc rồi nói: "Bảo bối, máy bay sắp cất cánh rồi, mình đi trước đây. Sau này mình sẽ gọi điện thoại cho cậu..."
"Nhạc Dương, đừng cúp máy, mình còn có việc muốn nói với cậu!" Lúc này, Tiếu Bảo Bối đã mặc áo khoác, lao ra cửa.
Ngoài cửa, Kiều Trác Phàm đã cho người bảo vệ Tiếu Bảo Bối, nhìn thấy cô lao ra liền vội vàng cầm dù chạy tới.
"Tôi muốn tới sân bay, anh mau chở tôi đến đó!" Tiếu Bảo Bối nắm lấy áo người kia, vẻ mặt kích động.
"Nhưng Kiều Thiếu..."
Cô đang định làm gì?
Kiều Trác Phàm đã dặn dò anh trông chừng Tiếu Bảo Bối, đừng để cô chạy loạn. Nếu tổ tông này chạy ra ngoài gặp chuyện gì thì sao anh có thể đối diện với Kiều Thiếu đây?
"Anh không chở tôi đi đúng không? Không chở thì tôi tự đi!" Tiếu Bảo Bối nói xong, liền lao vào trong mưa.
Tiếu Bảo Bối kích động như thế, người kia cũng không khống chế được, chỉ có thể đồng ý với cô: "Được, được, được, bây giờ tôi lập tức đưa cô ra sân bay, cô lên xe trước đi!"
Thừa dịp Tiếu Bảo Bối không chú ý, người đàn ông báo tin cho Kiều Thiếu, để anh cũng đến đấy.
"Anh lái xe nhanh lên một chút!" Tiếu Bảo Bối vừa lên xe, liền bắt đầu thúc giục.
Cùng lúc đó, Tiếu Bảo Bối cũng không quên lấy điện thoại ra gọi cho Nhạc Dương: "Nhạc Dương, cậu chờ mình một chút...mình lập tức tới ngay!"
"Nhạc Dương?"
"Nhạc Dương, cậu có nghe không? Mình lập tức tới sân bay ngay, cậu chờ mình..."
Nhưng Tiếu Bảo Bối không nhận được câu trả lời của Nhạc Dương, bên kia đầu dây chỉ có tiếng nói từ tổng đài phát ra.
Khi cô gọi lại mới biết vừa rồi Nhạc Dương gọi cô bằng điện thoại công cộng, số di động của cô ấy đã không còn liên lạc được...
Hết chương 166!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...