Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Editor: đỗ song nhi (yên yên)

"Nhìn kìa, đó là Lăng Công Chúa!"

"Thật xinh đẹp..."

Những người này cảm thán không phải chỉ vì Lăng Công Chúa. Bây giờ cô đang khoác tay Lăng Nhị gia...

Vẻ đẹp của hai người bọn họ có thể nói là thế gian hiếm có. Dáng vẻ chói mắt như vậy lập tức khiến tất cả mọi người đều chú ý.

Dường như năm tháng chưa từng lưu lại dấu vết gì trên người Lăng Nhị gia. Theo cách nói của Tô Tiểu Nữu thì bây giờ Lăng Nhị gia vẫn phong độ như xưa, hơn nữa còn có thêm vẻ chính chắn, trầm ổn.

Mà tiểu công chúa...

Duật Tiểu Gia thấy Lăng Nhị gia dắt Lăng Công Chúa ra liền kinh ngạc không thôi.

Dù biết từ nhỏ đến lớn nha đầu này rất xinh đẹp. Nhưng dường như mỗi lần thấy cô, cô đều xinh đẹp hơn một chút...


Giống như đêm nay, cô mặc váy đuôi cá màu xanh biển, đôi gò bồng lấp ló, dáng vẻ thật quyến rũ,... Vẻ đẹp của Lăng Công Chúa làm cho những người đàn ông ở đây hận không thể dính lấy cô nhưng e ngại khí thế mạnh mẽ của Lăng Nhị gia đang đứng bên cạnh. Vì vậy bọn họ chỉ dám hướng về phía Lăng Công Chúa chảy nước miếng mà không dám có hành động thiếu suy nghĩ nào.

Dù sao cũng không ai muốn trước mặt bố vợ tương lai hành xử không đúng mực, như vậy sẽ mất đi cơ hội ngàn năm có một này...

"Kiều, mình cảm thấy hối hận rồi!" Khi tất cả ánh mắt mọi người sáng lên, nhìn chằm chằm Lăng Công Chúa, giống như hận không thể trực tiếp đem cô cất giữ vào túi, Duật Tiểu Gia đột nhiên thốt ra một câu như vậy.

Giọng nói mang theo sự cô đơn của người thất bại...

Anh không nên để cô có cơ hội do dự mới đúng.

Lúc cùng cô xảy ra quan hệ nên lập tức xác nhận mối quan hệ. Nếu vậy cô cũng sẽ không như bây giờ, không cần hồi hộp, sợ hãi. Hơn nữa sẽ không bị cha mẹ sắp xếp tiệc sinh nhật kết hợp xem mắt...

Vẻ đẹp của cô chỉ nên thuộc về một mình Đàm Duật anh. Nhưng bây giờ, anh lại để cô phơi bày vẻ đẹp ra trước mặt nhiều người như vậy...

Dù Đàm Duật không nói thẳng ra, Kiều Trác Phàm cũng có thể cảm thấy điều đó. Từ khi Lăng Công Chúa xuất hiện, cả người Đàm Duật đều cứng đờ.

Đã đến nước này rồi, nếu Đàm Duật còn muốn che giấu tình cảm của mình thì Kiều Trác Phàm sẽ xem thường.

"Sớm biết vậy, sao lúc trước còn như thế?" Kiều Trác Phàm không bỏ qua cơ hội chế nhạo Đàm Duật, nhớ ngày đó tiểu tử thúi này cũng đối xử với anh như vậy.

Nhưng khi nói ra lời này Kiều Trác Phàm mới ý thức được cảm xúc không hề tốt như tưởng tượng.

Có lẽ Đàm Duật không phải thật sự muốn đả kích anh. Chỉ là cậu ấy không biết phải khuyên nhủ anh thế nào nên mới chọn phương thức ngây thơ như vậy thôi.

Nhìn Đàm Duật một cái, Kiều Trác Phàm đột nhiên tiến lên vỗ vai anh: "Đi đi, bây giờ cũng không phải là cậu đã hoàn toàn bị loại!"

"Hả?" Lời nói của Kiều Trác Phàm khiến Đàm Duật có chút kinh ngạc.

Anh ngẩng đầu mới phát hiện Kiều Trác Phàm đang giương mắt nhìn một nơi nào đó.

Theo tầm mắt của Kiều Trác Phàm, Đàm Duật liền thấy Lăng Công Chúa...


Lúc này, cô đang nhìn anh chằm chằm, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Khi cô thấy anh nhìn về phía mình liền vội vàng thu hồi tầm mắt, nhìn sang nơi khác. Việc này không khác giấu đầu lòi đuôi là mấy…

"Nhanh đi đi. Nếu để cô ấy phải đợi quá lâu, không chừng về sau sẽ..." Thật ra, lúc chờ đợi, có rất nhiều lần muốn buông xuôi, giống như  ban đầu Kiều Trác Phàm đối với Tiếu Bảo Bối vậy...

Về vấn đề này, có thể nói Kiều Trác Phàm chính là một người từng trải, cho nên anh vô cùng hiểu cảm giác hiện tại của Lăng Công Chúa.

"Đúng rồi, giải quyết xong phiền toái của cậu thì phải nhanh trở lại giúp mình!" Lúc Đàm Duật bước đi, Kiều Trác Phàm còn bổ sung thêm một câu.

Câu nói này khiến Đàm Duật quay lại nhìn Kiều Trác Phàm một cái. Duật Tiểu Gia không hiểu Kiều Trác Phàm có chuyện gì cần anh giúp một tay?

Không phải bây giờ anh đã vợ, hạnh phúc viên mãn rồi hay sao?

Kiều Trác Phàm hướng về phía Duật Tiểu Gia ra hiệu anh nhìn về một phía nào đó.

Theo tầm mắt Kiều Trác Phàm, Duật Tiểu Gia cũng nhìn về phía đại sảnh của Lăng gia, anh liền phát hiện ra, bây giờ Tiếu Bảo Bối vẫn còn ở chung một chỗ với mẹ nuôi anh..

Có thể thấy Tô Tiểu Nữu đang nói chuyện với Tiếu Bảo Bối rất say sưa, phấn khích. Khoa tay múa chân không nói còn thỉnh thoảng lộ ra nụ cười vô cùng rực rỡ.

Những lời Tô Tiểu Nữu nói ban nãy không khó để người ta liên tưởng đến bây giờ cô đang cùng Tiếu Bảo Bối nói gì...


Cuối cùng Đàm Duật cũng hiểu, Kiều Trác Phàm thật sự sợ Tô Tiểu Nữu sẽ làm hư bảo bối của cậu ấy.

"Biết rồi, mình sẽ nhanh chóng quay lại!" Đàm Duật nói xong liền bước ra ngoài.

—— tuyến phân cách ——

"Anna, nghe nói em định ra nước ngoài du học?"

"Ừm!"

"Em định đến nước nào?"

"Việc này..."

Sau khi Lăng Nhị gia tuyên bố bắt đầu bữa tiệc, Lăng Công Chúa liền bị rất nhiều công tử, thiếu gia vây quanh.

Mặc dù Lăng Công Chúa xinh đẹp động lòng người, nhưng dù gì đây cũng là bữa tiệc do Lăng gia tổ chức, đa số mọi người cũng không dám vô lễ đối với cô. Hơn nữa, lúc nào cũng có một đôi mắt là ở này một đôi u ám nhìn chằm chằm bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui