Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Để có thể trở thành con rể tương lai của tập đoàn Lăng thị, bọn họ đã bỏ ra tất cả vốn liếng của mình.
Mặc dù không giống những người phụ nữ mặt đầy son phấn phía trước nhưng họ cũng rất chú trọng trang phục và kiểu tóc, nhìn ai cũng bảnh bao, chỉnh tề.
Đàm Duật nghe Kiều Trác Phàm nói, sau khi nhìn những người này thì không biết nên cảm thấy như thế nào?
Chẳng lẽ anh kém cỏi hơn những người này sao?
"Kiều, cậu muốn nửa đời sau của mình không được hạnh phúc đúng không?" Tìm đối tượng giúp Anna? Chẳng lẽ tên tiểu tử thối Kiều Trác Phàm không nhìn thấy người thích hợp với Anna nhất là người đang đứng trước mặt anh sao? Anh còn muốn đi đâu tìm nữa chứ?
"Cậu đã hạnh phúc hơn nửa đời rồi!" Muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, phụ nữ vây quanh muốn kiểu người nào cũng có. Như vậy còn chưa đủ hạnh phúc?
Nếu Duật Tiểu Gia không gặp một chút khó khăn thì Kiều Trác Phàm thật không thể chịu nổi nữa!
"Cậu chính là đố kỵ với mình! Sống với người có lòng dạ nhỏ nhen như vậy thật không tốt! Xem ra mình phải nói với Tiếu Bảo Bối một tiếng..." Đàm Duật vừa nói vừa nhìn về phía Tiếu Bảo Bối.
Nhưng Kiều Trác Phàm không hề lo lắng mà lại cười như không cười nhìn Đàm Duật, giống như chờ xem rốt cuộc anh có thể nói ra điều gì.
Kể từ khi thích Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm thật sự không hề làm chuyện gì mờ ám. Nét mặt anh nhìn Đàm Duật như nói: "Mình không có chuyện gì không thể cho người khác biết, cậu muốn nói gì cứ nói!"
Duật Tiểu Gia cuối cùng cũng hiểu, ban đầu Kiều Trác Phàm không theo đuổi Tiếu Bảo Bối cũng không mập mờ với những người phụ nữ khác đúng là rất tốt!
Dù muốn bát quái cùng Tiếu Bảo Bối thì cũng không tìm được lý do rồi.
"Họ Kiều, mình nói cho cậu biết, nếu nửa đời sau của mình không được hạnh phúc thì mình sẽ lôi kéo cậu phải sống cùng với mình!"
Tiếu Bảo Bối đứng bên cạnh vẫn ngơ ngác không hiểu gì nhưng có người cách đó không xa nghe thấy lại không kiềm chế được.
"Ôi mẹ nó, sao ta vừa đến đã nghe được tin tức giật gân như thế này! Thật tốt, thật tốt..."
"Đàm Duật, mẹ đã sớm nhận ra con có tố chất trở thành diễn viên GV. Hay là sang năm mẹ sẽ đầu tư một bộ phim điện ảnh tầm cỡ, con và Kiều tiểu tử làm diễn viên chính!"
Tô Tiểu Nữu vừa nói đến GV thì đôi mắt liền sáng lên.
Vừa rồi Đàm Duật còn thề sắt son muốn lôi kéo Kiều Trác Phàm sống với mình nửa đời còn lại, trong nháy mắt liền đổ mồ hôi hột.
Vốn dĩ anh chỉ muốn uy hiếp Kiều Trác Phàm một chút, ai ngờ lại bị mẹ nuôi nghe được? Chuyện này nếu để tiểu công chúa biết thì càng không ổn!
"Khụ khụ... Mẹ nuôi, vừa rồi con không nói gì cả!" Vì muốn rửa sạch tội danh của mình, Duật Tiểu Gia nháy mắt với Kiều Trác Phàm, hy vọng Kiều Trác Phàm sẽ phối hợp với anh nói dối mẹ nuôi.
Mặc dù Kiều Trác Phàm mang theo tâm trạng xem trò vui mà đến nhưng anh cũng không muốn diễn GV nên vội vàng lấy lòng: "Bác Tô xinh đẹp, chúng con chỉ là đang thảo luận bí quyết bảo dưỡng nhan sắc mà thôi. Bác xem, nhìn bác vẫn còn trẻ đẹp như vậy, hay là bác nói cho chúng con biết một chút bí quyết đi, để khi có tuổi chúng con vẫn giữ được nhan sắc trẻ trung như bác."
Kiều Trác Phàm rất thông minh, không có một người phụ nữ nào không thích được khen trẻ trung, xinh đẹp cả. Dù là hủ nữ Tô cũng như vậy!
Mỗi lần được Kiều Trác Phàm khen, Tô Tiểu Nữu đều cười tươi như hoa. Ngay cả Đàm Duật cũng có chút bội phục bản lĩnh dỗ dành phụ nữ của người bạn tốt.
Nếu anh cũng có bản lĩnh này thì có lẽ đã có thể khiến mẹ nuôi giao con gái bảo bối cho anh rồi.
Nhưng khi hai người đàn ông đang thở phào nhẹ nhõm vì Tô Tiểu Nữu chú ý sang vấn đề khác thì một giọng nữ ngọt nào vang lên, khiến bọn họ quay lại tình cảnh lúng túng vừa rồi.
"GV? GV là cái gì?" Người hỏi chính là Tiếu Bảo Bối, người vẫn luôn đứng bên cạnh, tò mò quan sát ba người bọn họ nãy giờ.
"Tiếu Bảo Bối!"
"Bảo bảo!"
Một câu nói của Tiếu Bảo Bối khiến hai người đàn ông đồng thời nhìn về phía cô.
Đàm Duật có chút tức giận, còn Kiều Trác Phàm bất đắc dĩ và cưng chiều.
Bọn họ vất vả lắm mới dời được sự chú ý của Tô Tiểu Nữu, nhưng một câu nói của nha đầu này đã đem tất cả đều quay về như cũ.
Đôi mắt Tô Tiểu Nữu liền bừng sáng. Mọi chú ý không còn ở trên người hai người đàn ông nữa mà chuyển sang Tiếu Bảo Bối.
"Cô gái nhỏ, dĩ nhiên con không biết GV vĩ đại như thế nào rồi!" Trong mắt Tô Tiểu Nữu, một người không biết về GV như Tiếu Bảo Bối chính là khác thường.
"Bác Tô xinh đẹp, chúng ta hãy..." Kiều Trác Phàm chỉ sợ Tô Tiểu Nữu quay trở lại đề tài trên nên cố hết sức đánh lạc hướng. Chỉ tiếc là hành động của bọn họ đã hoàn toàn thất bại.
Lâu lắm rồi Tô Tiểu Nữu mới thấy một người không biết GV là gì nên tất nhiên sẽ rất nhiệt tình phổ cập kiến thức cho Tiếu Bảo Bối. Còn những chuyện khác thì để sau rồi nói.
Có thể nói GV là tính mạng của Tô Tiểu Nữu. Vì vậy Tô Tiểu Nữu phải tiêu diệt hết tất cả những người không hiểu được GV tốt đẹp như thế nào!
"Đến đây, chúng ta đến bên kia nói chuyện nào! Bác nói cho con biết GV là gì!" Tô Tiểu Nữu bỏ qua lời nói của Kiều Trác Phàm, lập tức dẫn Tiếu Bảo Bối sang phía sofa, còn thuận tiện nhờ người mang nước chanh sang. Đoán chừng Tô Tiểu Nữu sẽ tâm sự với Tiếu Bảo Bối thật lâu!
Thấy vậy, Kiều Trác Phàm khóc không thành tiếng.
"Duật, nếu Bảo Bảo học phải cái xấu, nhất định cậu sẽ không xong với mình!"
Bảo Bảo nhà anh chỉ là một cô gái đơn thuần. Còn tư tưởng của Tô Tiểu Nữu, không phải GV thì chính là BL.
Chỉ suy nghĩ một chút mà Kiều Trác Phàm đã cảm thấy rợn cả tóc gáy. Suy đi nghĩ lại, Kiều Trác Phàm vẫn quyết định đi giải cứu Tiếu Bảo Bối.
Lúc Kiều Trác Phàm mới vừa bước chân thì cách đó không xa liền truyền đến một trận rối loạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...