Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Editor: đỗ song nhi (yên yên)

Vì trả thù, Tiêu Sơn rất cố gắng khai thác những thông tin liên quan đến Kiều Trác Phàm từ Phạm Manh Manh.

Cuối cùng Tiêu Sơn cũng biết được người phụ nữ tên Tiếu Bảo Bối có sức ảnh hưởng rất lớn đối với Kiều Trác Phàm. Vì cô gái này mà Kiều Trác Phàm không tiếc hãm hại thanh mai trúc mã của mình...

Hắn đã thấy hình của Tiểu Bảo Bối rất nhiều lần từ những người mà hắn phái đi theo dõi cô. Nhưng đây là lần đầu tiên Tiêu Sơn đối diện trực tiếp nên vừa rồi trong lúc nhất thời không nhận ra Tiếu Bảo Bối.

So với hình chụp thì thực tế trông cô còn trẻ hơn mấy tuổi, chắc cũng gần bằng tuổi của cháu gái hắn...Nghĩ đến điều này khiến Tiêu Sơn có chút thương tiếc.

Nhưng vừa nghĩ về Kiều Trác Phàm...Trong lòng hắn liền cảm thấy không biết phải làm sao.

"Anh Sơn, có lẽ hôm nay chính là cơ hội duy nhất có thể ra tay. Anh không phải không biết, gần đây Kiều Trác Phàm luôn cho người đi theo bảo vệ cô ta sao? Khó khăn lắm mới có dịp không ai đi theo, nếu anh vẫn không xuống tay thì e rằng về sau sẽ không có cơ hội như vậy nữa đâu."

Phạm Manh Manh thấy Tiêu Sơn có chút do dự lập tức “thổi gió bên gối”, thì thầm với Tiêu Sơn.

Kể từ sau khi bị Tiêu Sơn mang đi, cô ta chính là người phụ nữ bên cạnh hắn hằng đêm.

Ban đầu, đúng là Phạm Manh Manh bị ép buộc. Nhưng sau này, cô ta vì trả thù mà bắt đầu chủ động leo lên giường của Tiêu Sơn.

Bởi vì Phạm Manh Manh kể cho hắn nghe những chuyện xảy ra trước đây khiến Tiêu Sơn có chút thương tiếc cô ta. Hơn nữa, hiện tại mỗi ngày Phạm Manh Manh đều thần phục dưới thân thể của hắn nên hắn đối với Phạm Manh Manh càng lúc càng tin tưởng, không hề nghi ngờ.


Nhưng chính Tiêu Sơn lại không biết hắn chẳng qua cũng chỉ là một công cụ để Phạm Manh Manh trả thù Tiếu Bảo Bối và Kiều Trác Phàm mà thôi.

Từ sau khi bị Kiều Trác Phàm đưa vào nhà giam, Phạm Manh Manh liền quyết tâm sẽ đem tất cả khuất nhục ngày hôm đó trả lại cho họ.

Không phải là quan hệ với Tiêu Sơn sao? Trước đây cô ta đã bị Tiêu Sơn ép buộc rồi. Bây giờ, làm một lần với mấy lần thì đâu có gì khác nhau.

Nếu đã như vậy, không bằng lợi dụng cơ hội này, để những chuyện cô ta đã gánh chịu xảy ra với Tiếu Bảo Bối một lần nữa.

"Cường Tử, tìm cơ hội bắt người phụ nữ tên Tiếu Bảo Bối đi."

Trước sự xúi giục của Phạm Manh Manh, rốt cuộc Tiêu Sơn cũng đã quyết định bắt Tiểu Bảo Bối.

Hắn muốn đem tất cả khuất nhục mà hắn phải chịu đòi lại từ Tiếu Bảo Bối.

Về phần Kiều Trác Phàm...

Nghe nói, Tiếu Bảo Bối rất quan trọng đối với hắn. Như vậy, không phải hắn cũng có thể lợi dụng người phụ nữ này khiến Kiều Trác Phàm phục tùng hắn sao?

Nghĩ tới đây, Tiêu Sơn càng khẳng định những chuyện hôm nay mình làm đều rất đúng đắn.

"Bắt cô ta sao? Được!" Người đàn ông tên Cường Tử trông có vẻ lịch sự, nhìn thế nào cũng không giống loại người chuyên làm việc nặng nhọc. Nhưng trên thế giới này chuyện gì cũng có thể xảy ra.

"Đợi đã...!" Lúc Cường Tử chuẩn bị đi tới chỗ của Tiếu Bảo Bối thì bị Tiêu Sơn gọi.

Nghe được câu nói này, Phạm Manh Manh liền nhăn mày theo bản năng.

Chẳng lẽ Tiêu Sơn muốn đổi ý?

"Anh Sơn..."

Phạm Manh Manh định mở miệng khuyên nhủ nhưng Tiêu Sơn trực tiếp đưa tay bịt kín miệng Phạm Manh Manh, tiếp tục nói với Cường Tử: "Mày hãy đổi sang quần áo của nhân viên phục vụ đi, nhớ làm việc khiêm tốn một chút. Có thể có người đang ở đây âm thầm bảo vệ cô ta!"

Những điều Phạm Manh Manh nói không phải không có lý. Gần đây lúc bọn họ theo dõi Tiếu Bảo Bối liền phát hiện có một người luôn đi theo bên cạnh cô.

Chỉ cần lúc Kiều Trác Phàm không ở bên cạnh Tiếu Bảo Bối thì người kia sẽ xuất hiện.


Hiện tại, bọn họ không thấy được anh ta ở ngoài sáng không có nghĩa người này không núp trong bóng tối.

Lời này của Tiêu Sơn làm đáy mắt Phạm Manh Manh xuất hiện nụ cười. Có vẻ Tiêu Sơn cũng đồng ý với suy nghĩ của cô ta.

Cường Tử đứng bên cạnh đã tuân lệnh rời đi. Sau đó không lâu hắn giả dạng thành nhân viên phục vụ bước ra ngoài.

Lúc Cường Tử đi tới bên cạnh Tiếu Bảo Bối, trên áo sơ mi của hắn còn có một cái nút áo nhỏ. Nút áo này có thể để hắn nói chuyện với Tiêu Sơn.

"Tiểu thư, xin cô đi theo tôi để hoàn tất thủ tục gia hạn của phòng bao!" Cường Tử vừa tới liền nói như vậy.

"Gia hạn?" Tiếu Bảo Bối có chút buồn bực.

Không phải trước kia mỗi lần bao phòng ktv đều là mấy tiếng sao? Tại sao bây gờ mới qua một chút lại phải gia hạn thêm?

Chẳng lẽ vừa rồi Nhạc Dương chọn gói thời gian ngắn hơn bình thường?

Tiếu Bảo Bối đang định ngẩng đầu hỏi Nhạc Dương về việc này lại phát hiện cô ấy vẫn đang điên cuồng, gật gù một cách hả hê.

"Tiểu thư, xin mời nhanh chóng đi theo tôi!" Người nọ thấy Tiếu Bảo Bối vẫn đứng tại chỗ liền theo sát thúc giục.

"Chuyện này...Anh xem, bạn của tôi đã uống say rồi, tôi không an tâm chút nào. Nếu không, đợi lát nữa lúc tính tiền sẽ giải quyết có được không?"

"Việc này không thể được. Đây là quy định của chúng tôi."

Nếu không phải vừa rồi Tiêu Sơn ra lệnh thì Cường Tử đã trực tiếp tiến lên bắt Tiếu Bảo Bối đem đi.


Một người béo ú như vậy cần lo lắng cái gì chứ? Ném cô ta ở chỗ này cũng không có ai dám làm gì.

Cô ta có chỗ nào giống người dễ bị bắt nạt không? Vừa nhìn đã biết là người chuyên bắt nạt người khác thì có.

"Nếu không, anh dìu cô ấy cùng đi với tôi có được không?" Sau khi Tiếu Bảo Bối suy nghĩ liền nói với anh ta.

Bây giờ Nhạc Dương giống như đã nổi điên, Tiếu Bảo Bối căn bản không có sức lực cò kè mặc cả.

"Vậy... Được rồi!"

Liếc mắt nhìn người phụ nữ béo ú điên điên khùng khùng, cuối cùng Cường Tử vẫn tiến lên, dìu cô ta đi.

Mà Tiêu Sơn đang đứng ở nơi không xa nhìn thấy liền sửng sờ.

"Cường Tử, mày đang làm cái gì vậy hả?"

"Tao kêu đem Tiếu Bảo Bối tới đây, tại sao mày lại mang thêm con bé béo ú này nữa, xảy ra chuyện gì rồi? Mua một tặng một cũng không phải làm như thế." Tiêu Sơn tức giận kêu gào với cái loa.

Mang một mình Tiếu Bảo Bối đi đã đủ phiền toái rồi. Nếu lại dẫn theo một người khác, còn là một con bé nặng như vậy thì càng phức tạp hơn.

Nhưng sau khi Tiêu Sơn hét lên mấy câu liền bị Phạm Manh Manh ngăn lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui