Editor: Mèo (meoancamam)
Bầu không khí xấu hổ này, từ khi bọn họ cùng nhau lớn lên cũng chưa từng có.
Đến Duật Tiểu Gia cũng không rõ ràng lắm, nên xử lý không khí lúc này như thế nào đây.
Mà vào lúc này, tiểu Công Chúa vẫn dẫn đầu mở miệng trước phá tan bầy không khí đáng ghét này.
Nhưng lời cô nói, Duật Tiểu Gia lại tình nguyện bản thân chưa từng nghe thấy.
Bởi vì, sau khi tiểu Công Chúa im lặng một lúc, liền nói thế này với anh ta: "Anh Duật, bắt đầu từ hôm nay, em muốn thu lại tình cảm yêu thích của em trước kia! Về sau, em cũng sẽ không dính sau anh, lại càng không chọc giận khiến anh phiền chán nữa!"
Nói đến đây, cô cũng đã chà chà chăn, muốn chui vào.
Mà Đàm Khuynh dường như đoán trước được cô muốn làm cái gì, tiến lên giúp cô rút gối lót sau lưng.
Nhưng trước khi cô thành công chui vào trong, cô tay cô đã bị kéo lại.
"Em có ý tứ gì?"
Lồng ngực lên xuống dữ dội chứng minh anh không cách nào tiếp thu được sự thật trước mắt này.
"Ý tứ anh hiểu rõ là được, em thực sự hơi mệt, muốn ngủ một giấc!" Sau khi cô nói xong lời lúc trước thì vẫn luôn cúi đầu.
Trên trán rủ xuống vài sợi tóc vừa lúc che chắn gương mặt cô, khiến người khác không thấy rõ được cảm xúc của cô.
Nhưng bàn tay đang túm chăn bông lại khẽ run rẩy.
Nhất là khi bị bàn tay to có lực của Đàm Duật kiểm soát, run rẩy nơi tay cô càng rõ ràng.
"Anh, cô ấy buồn ngủ!" Lúc này Đàm Khuynh tiến lấy, bắt lấy cánh tay Đàm Duật.
Có thể nói, tay anh ta cũng hơi hơi dùng lực, muốn nhanh chóng đưa Đàm Duật cách xa chỗ này.
Nhưng lúc này, sức lực nơi tay Đàm Duật còn lớn hơn so với bình thường.
Khiến Đàm Duật không đồng ý buông lỏng bàn tay đang nắm lấy Lăng Công Chúa.
Bởi vậy, Đàm Khuynh lôi kéo anh, anh lại vừa kéo vừa hỏi.
"Em nói rõ ràng với anh, đây rốt cuộc là có ý gì!"
"Đau..."
Bởi vì lúc trước do phát sốt ở trong phòng thấm vấn mà cơ thể cũng trở nên không bình thường, thân thể Lăng Công Chúa rõ ràng yếu ớt đi không kém. Bị kéo như vậy, cả người cô giống như tờ giấy, mắt thấy sắp bị người ta kéo xuống giường rồi.
Mà đúng lúc này, Cố Niệm Hề nhân lúc Đàm Dật Trạch tan tầm về liền cùng ông đi đến thăm Lăng Công Chúa, hai người đúng lúc xuất hiện ở cửa.
Chỉ là bọn họ cơ bản không nghĩ tới, vừa đến liền thấy được một màn nguy hiểm giật gân như vậy.
Hai chân Lăng Công Chúa vẫn bị bó băng gạc vô cùng dày, dưới sự lôi kéo của hai anh em bọn họ giống như một con búp bê dễ vở, thiếu chút nữa đã rớt xuống giường.
"Bảo bảo, dừng tay!" Cố Niệm Hề nhìn thấy, khẩn trương tiến lên đỡ Lăng Công Chúa sắp rớt xuống giường.
Mà Đàm Dật Trạch cũng phản ứng lại, nhanh chóng tiến lên. Ông dùng một tay không chế cổ tay Duật Tiểu Gia. Có lẽ vì phương pháp không giống nhau mà Duật Tiểu Gia vốn đang nắm Lăng Công Chúa rất chặt, rất nhanh liền buông lỏng.
Nhưng Duật Tiểu Gia cũng không định dễ dàng buông tha như vậy.
Mắt thấy sắp bị Đàm Dật Trạch kéo ra, anh lại muốn vươn tay tóm lấy cánh tay Anna.
Hoàn hảo, bây giờ Đàm Dật Trạch đã để ý trước rồi.
Ngay thời điểm anh vươn tay, ông đã khống chế trước rồi.
"Tiểu tử thối, theo tao ra ngoài!"
Đàm Dật Trạch hừ lạnh.
Nói xong lời này, ông liền túm Duật Tiểu Gia nhanh chóng đi ra cửa phòng bệnh.
"Cha, ngài thả con ra. Lời của con còn chưa nói hết!"
"Chờ mày nói xong hết, tay con bé liền bị phế rồi!"
"Mặc kệ, con không cho phép cô ấy thu lại tình cảm yêu thích đối với con..."
Dưới sự lôi kéo ra khỏi phòng của Đàm Dật Trạch, Đàm Duật vẫn vùng vẫy.
Câu nói cuối cùng kia dường như mang theo chút tuyệt vọng.
Mà một hồi ồn ào này, cuối cùng vẫn bị chiếc cửa dày cộp kia ngăn lại bên ngoài, ngăn cách thành hai thế giới...
- - đường phân cách - -
"Tiểu Công Chúa, tay con thế nào rồi? Nhanh cho mẹ xem..." Cố Niệm Hề bên này, thấy tiểu Công Chúa không ngừng rơi lệ liền khẩn trương lật ra quần áo bệnh nhân của cô.
Vừa lật ra, bà cùng Đàm Khuynh đồng thời hít một hơi khí lạnh.
Thế nhưng Đàm Duật lại nắm tay cô thành một mảng xanh tím lớn như vậy.
Cái này nếu để Lăng Nhị Gia và Tô Tiểu Nữu nhìn thấy...
"Lão nhị, nhanh chóng để người gọi ông Hồ tới!" Nhìn vết bầm tím trên tay cô, Cố Niệm Hề vội vàng phân phó.
"Mẹ nuôi, con không sao. Hiện giờ con chỉ muốn ngủ một giấc..."
Khi Đàm Khuynh đang chuẩn bị ra ngoài thì Lăng Công Chúa lại lên tiếng.
"Này..." Khiến Cố Niệm Hề kinh ngạc, ngoại trừ lời nói của tiểu Công Chúa còn có xưng hô của cô với bà.
Từ khi con bé này vài tuổi bắt đầu gặp Duật bảo bảo nhà bọn họ thì vẫn luôn mặt dày mày dặn gọi bà là "mẹ chồng".
Ban đầu, Cố Niệm Hề cảm thấy bản thân còn trẻ, bị cái đứa bé này đuổi theo đằng sau gọi như vậy thực xấu hổ. Không nghĩ tới, con bé này vẫn luôn kiên trì như vậy.
Cho tới bây giờ, sau khi Cố Niệm Hề căn bản đã quen với xưng hô như vậy, cô lại đột nhiên quay lại gọi Cố Niệm Hề là "mẹ nuôi".
Mà suy nghĩ Cố Niệm Hề cũng nhanh chóng liên hệ với vừa rồi khi bảo bảo nhà bọn họ bị Đàm thiếu túm ra cửa trong miệng nói ra câu kia...
Hai đứa trẻ này, dường như thực sự ồn ào không vui.
Đương nhiên, mấy đứa bé này lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nào không cãi nhau?
Nhưng một lần đó, không phải chân trước vừa mới ầm ĩ xong, chân sau con bé này lại mặt dày mày dặn dính lấy bảo bảo nhà bọn họ?
Trước mắt, Cố Niệm Hề vẫn cố gắng an ủi bản thân: Đây không có chuyện gì.
"Mẹ nuôi, tiểu ca ca, con thật sự không có việc gì. Để con ngủ một giấc đi!" Sau khi lau đi nước mắt trên mặt mình, cô khát cầu (khao khát + cầu xin).
Rốt cuộc, hai người bọn họ đều không chống lại được đôi mắt khổ sở động lòng người kia, chỉ có thể thỏa hiệp theo.
- - đường phân cách - -
"Bảo Bảo, tại sao sớm như vậy đã về rồi?" Khi Tiếu Bảo Bối về đến nhà, Kiều Trác Phàm đã ở đây. Nhưng anh vẫn mặc âu phục, cầm trên tay một phần tài liệu, nhìn dáng vẻ là vừa nãy mới trở về lấy tài liệu, đang chuẩn bị rời đi.
Không nghĩ, thế nhưng hai người lại chạm mặt ở nhà.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Nhìn vẻ mặt Tiếu Bảo Bối, dáng vẻ dường như sắp khóc ra khiến trái tim Kiều Trác Phàm xoắn lại.
Anh tiến lên ôm cơ thể gầy nhỏ của cô vào trong lòng mình.
"Thực ra cũng không có chuyện gì." Bị Kiều Trác Phàm ôm vào lòng như vậy, tay cô bất giác liền dơ lên, vòng quanh eo anh.
Chờ đến khi cô phục hồi tinh thần mới ý thức được mình giống như con lười, treo trong lòng Kiều Trác Phàm rồi.
Nhưng khi cô nhận ra thì cô cũng không muốn buông tay.
Dường như trong thời gian ở chung này, Kiều Trác Phàm đã thành chỗ ỷ lại đệ nhất của cô.
Hiện tại mỗi khi đau lòng hay lo lắng, ngửi mùi hương đặc biệt trên người anh, cô dường như cũng thả lỏng nhiều hơn.
"Ngoan, cãi nhau với Nhạc Dương rồi sao? Hay là cô ấy đòi quá nhiều tiền? Đây không có việc gì, dù sao anh cũng không thiếu tiền (nguyên tác chính là "dù sao anh cũng có nhiều tiền" nhưng mình thấy vẫn nên khiêm tốn chút xíu nên uyển chuyển hơn), cô ấy muốn bao nhiêu cho cô ấy bấy nhiêu là được! Em không cần vì chút tiền ấy mà đau lòng." Kiều Trác Phàm ôm cô vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành.
Nhưng những lời này cũng không phải anh mắng Nhạc Dương hay như thế nào.
Mục đích chân chính của anh thật ra chính là muốn thăm dò Tiếu Bảo Bối nhà anh vì sao lại không vui.
"Mới không phải như vậy!" Không ngoài anh dự liệu, anh vừa nói một hồi kia thật sự khiến Tiếu Bảo Bối nhảy dựng lên.
"Vậy vì sao lại không vui?"
"Cậu ấy ở cùng với Diệp Tử Hi, cũng không nói cho em biết!" Sau khi Tiếu Bảo Bối "xác chết vùng dậy" nói thì lúc này lại ngoan ngoãn dựa vào lòng Kiều Trác Phàm.
"Chỉ vì chuyện này?" Sau khi Kiều Trác Phàm khẽ nhíu mày, anh định mang Tiếu Bảo Bối ngồi lên ghế sofa rồi sau đó khuyên nhủ cô một hồi.
Nhưng Tiếu Bảo Bối lại nói với anh: "Nếu như em thật sự chỉ để ý cậu ấy không nói cho em biết, vậy thì tốt rồi... Kiều Trác Phàm, Diệp Tử Hi không có khả năng cưới Nhạc Dương! Nhị lão (bố mẹ, nói một cách lịch sự) nhà họ Diệp em đã gặp, bọn họ cần chính là một cô gái đại kim chủ (*), đến bảo đảm trong tương lai khi nhà bọn họ gặp phải nguy hiểm, có khả năng để dựa vào!"
(*) kim chủ: có nghĩa là người có tiền của, người xuất vốn. Trên mạng còn có nghĩa những minh tinh nhận là người đại diện phát ngôn của sản phẩm và công ty sản phẩm.
"Không đúng, cậu ta nguyện ý vì Nhạc Dương bỏ qua đại kim chủ thì sao?" Giống như Kiều Trác Phàm anh vậy.
Hiện giờ ôm Tiếu Bảo Bối, trong lòng anh liền kiên định. Tiền bạc gì gì đó, khi cần mình không thể tự kiếm sao?
Nhưng Kiều Trác Phàm dường như đã quên, trên đời này thật ra rất ít người như anh được, vì mỹ nhân mà không cần giang sơn.
"Gần như không có khả năng... Bởi vì, Nhạc Dương nói bọn họ đã qua lại hơn hai tháng. Trong khoảng thời gian đó, em vẫn từng thấy Diệp Tử Hi gặp những cô gái khác..."
Khi nói đến đây, cả người Tiếu Bảo Bối dường như có chút run rẩy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...