Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Editor: Táo đỏ phố núi

Mà sau khi đuổi đi thuộc hạ muốn xem kịch vui, Kiều Trác Phàm cảm thấy muốn xử lý người đã ‘khởi xướng’ nên chuyện này!

Nếu không phải tại cô nhóc kia hại mình bị hắt xì, không tập trung tinh thần, thì anh cũng không bị A Vĩ nhìn thấy trò cười như vậy!

Chẳng lẽ bạn dám nói người khởi xướng không phải là Tiếu Bảo Bối?

Nghĩ tới đây, Kiều Trác Phàm vội vàng lấy điện thoại di động cá nhân của mình ra, Die6n da29n le6 quy1 d9o^n. gọi điện thoại qua cho Tiếu Bảo Bối.

Được rồi, Kiều Trác Phàm cũng thừa nhận, bản thân mình suy nghĩ nhiều như vậy, giống như là oán giận Tiếu Bảo Bối nhiều như vậy, thực ra là chỉ đơn giản muốn kiếm cớ để gọi điện thoại cho cô mà thôi.

Nguyên nhân chính là...

Anh nhớ cô!

Cái cô nhóc này, cũng không biết trên người có ma lực gì.

Mười năm trước gặp cô, liền khiến cho anh quan tâm cô, cũng đau lòng cô.

Mười năm sau, lại khiến cho anh hận không thể cả ngày cả đêm đều dính ở bên cạnh cô...

Lúc chờ đợi Tiếu Bảo Bối nhận điện thoại, thậm chí Kiều Trác Phàm thậm chí còn chuẩn bị xong việc sẽ trêu chọc cô như thế nào.

Nhưng Kiều Trác Phàm không ngờ anh lại được trả lời lại là: “Thực sự xin lỗi, số điện thoại bạn gọi hiện thời không có cách nào liên lạc được, xin gọi lại sau!”

Nhưng mà nếu như giọng nói này trước sau như một không có chút tâm tình phập phồng nào, thì Kiều Trác Phàm đành phải chịu.

Nhưng mà trong giọng nữ này, rõ ràng mang theo đôi chút mừng thầm vì trò đùa dai.

Mà giọng nói này Kiều Trác Phàm anh cũng quá quen thuộc.

Kiều Trác Phàm còn nhớ rõ, tối qua cũng chính là giọng nói này, đã thì thầm ở bên tai của anh: “Kiều Trác Phàm, nhẹ một chút...”


“Bướng bỉnh!”

Một giây kia, tâm tình của Kiều Trác Phàm trở nên rất tốt. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.

Khóe miệng nhếch lên, không giống như người mới bị đùa giỡn một chút nào.

“Kiều Trác Phàm, làm sao anh lại biết chính là em?” Tiếu Bảo Bối đã từng cho rằng, mình đã giả giọng, có thể so được với giải vàng Oscar rồi.

“Em đoán thử xem!” Anh không tính sổ với cô, mà ngược lại vẫn chưa thỏa mãn cho cô mà bỏ lại hai chữ như vậy.

Anh không nói cho Tiếu Bảo Bối, nếu như cô thực sự muốn giả giọng, thì vừa rồi trong lúc anh nói chuyện, cần phải tiếp tục im lặng. Chứ không phải sau khi anh không ngừng trêu chọc, cô liền mở miệng nói chuyện.

“Em đoán không ra!” Hừ hừ...

Trò đùa giai không thành công, tâm tình của Tiếu Bảo Bối không được vui lắm!

Cô cảm thấy, cô nên ghi danh ở học viện hài kịch. Đợi tới khi cô diễn kịch xuất sắc rồi thì lại biểu diễn với Kiều đại thiếu.

“Không đoán ra thì thôi! Em không ở nhà à?” Bởi vì trong điện thoại có chút yên tĩnh, Kiều Trác Phàm nghe được ở bên kia có tiếng huyên náo.

“Em không nói cho anh biết!” Dường như Tiếu Bảo Bối cũng có chút tức giận với chuyện tạp dề tối qua, sau khi lẩm bẩm một lúc, cô còn ném ra một câu ‘hung ác’.

“Kiều Trác Phàm, bây giờ em chính thức thông báo cho anh, em đã bỏ nhà ra đi! Không cho phép anh tới tìm em, biết không?” Bỏ lại lời này, Tiếu Bảo Bối hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Hừ hừ!

Đây chính là sự trừng phạt cô dành cho Kiều Trác Phàm!

Chẳng lẽ tối hôm qua bị trừng phạt tới mức phải khóc lóc, cô liền không thể đùa giỡn với anh một chút sao?

Đối với cái điện thoại vừa mới ngắt máy, Tiếu Bảo Bối lại quơ quơ nắm đấm nhỏ của mình, sau đó liền chào đón một người như vậy.


“Cô Tiếu!”

Người đàn ông này mang một cái kính đen, chắc khoảng hơn ba mươi tuổi.

Tiếu Bảo Bối nhận ra, đây chính là trợ lý đặc biệt của cha mình.

Nói thật ra, người này đã làm việc dưới quyền cha cô nhiều năm.

Nhưng mà cô vẫn còn nhớ, năm đó người làm việc dưới quyền cha cô chính là một nữ thư ký.

Nhưng khi đó cô còn nhỏ tuổi, không biết nghe được ở đâu người ta nói là nữ thư ký và tổng giám đốc sẽ làm một số chuyện, cho nên cô cực lực phản đối chuyện bên cạnh cha cô có những người phụ nữ khác.

Bởi vì cô lo lắng, mẹ cô trở về sẽ thấy bên cạnh cha cô có người phụ nữ khác thì sẽ đau lòng, sẽ khó chịu, sẽ lại lần nữa bỏ lại hai cha con bọn họ.

Sau đó cha cô thỏa hiệp.

Từ đó trở đi, trợ lý và thư ký của cha đều là nam giới!

Nhưng sau này, mẹ của cô cũng chưa từng trở về.

Cho tới bây giờ, Tiếu Bảo Bối mới bắt đầu cảm thấy, lời nói tùy hứng của bản thân mình lúc trước, có phải là đã làm trễ nải hạnh phúc của cha mình rồi không?

Nhất là hai năm qua, nhìn thấy thân thể của cha không còn được như trước, trong lòng của Tiếu Bảo Bối lại càng cảm thấy khó chịu.

Nếu như lúc trước cô không nói mấy lời tùy hứng đó, có phải bây giờ bên cạnh cha của cô đã có phụ nữ chăm sóc rồi không.

Bởi vì nếu như vậy, khi cô lập gia đình, ông ở nhà cũng sẽ không cô đơn như vậy...

“Cô Tiếu? Tiếu tổng nói có thể đi vào!” Trợ lý vẫn đứng ở bên cạnh Tiếu Bảo Bối, thấy cô mãi không có phản ứng, liền nói như vậy.


“Hả? Được!” Tiếu Bảo Bối phục hồi lại tinh thần, trên gương mặt lại tràn đầy vui vẻ, vội vàng chạy vào phòng họp của cha cô.

“Cha ơi cha, Tiếu Bảo Bối yêu dấu của cha đã trở về!”

“Bảo Bối của cha... Mau lại đây để cha nhìn con thật kỹ!”

Rất nhanh, trong phòng họp chỉ còn giọng nói ngọt như đường của hai cha con bọn họ.

- - Đường phân cách - -

“Tổng giám đốc có ở bên trong không? Tối có chuyện muốn tìm ông ấy!”

Quý Xuyên xuất hiện ở trước cửa phòng họp, khiến cho người ta có chút kinh ngạc.

Bởi vì, kể từ khi Quý Xuyên lấy đi mười lăm phần trăm cô phần của Tiếu Thị, thì mối quan hệ của anh ta và Tổng giám đốc đã căng thẳng tới mức cực điểm.

Bây giờ phần lớn mọi chuyện Tiếu Đằng đều giao cho trợ lý của mình đi làm, mà không giao cho Quý Xuyên đang đảm nhiên chức tổng giám đốc.

Trong công ty có lời đồn quan hệ của cha Tiếu và Quý Xuyên căng thẳng như vậy, nếu như không có lửa làm sao có khói.

Bởi vì bắt đầu từ khi đó, chỉ cần Quý Xuyên có mặt ở cuộc họp, thì Tiếu Đằng sẽ không xuất hiện. Mà Tiếu Đằng tiến hành cuộc họp, ông cũng trực tiếp hạ lệnh cưỡng chế không cần Quý Xuyên tham gia.

Sự ngăn cách giữa hai người, rõ ràng đã bày ra trước mặt của mọi người.

Mà cũng đã một thời gian rất dài, trợ lý ở bên cạnh tổng giám đốc cũng không gặp Quý Xuyên. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn     .

Nhưng hôm nay...

“Có!” Trợ lý trả lời.

Vừa rồi mới họp xong, mấy quản lý cấp cao đều đã rời đi.

Mà Tiếu Đằng vẫn ở bên trong.

Bởi vì, con gái Bảo Bối của ông tới.


Giờ phút này, Tiếu Đằng đang trò chuyện vui vẻ với con gái của mình.

“Vậy thì tôi đi vào!” Quý Xuyên nhận được câu trả lời như vậy, chuẩn bị bước nhanh tới trước cửa, để mở cửa chính phòng họp ra.

Nhưng ngay khoảnh khắc anh ta chạm tay vào cánh cửa, trợ lý đã chặn tay của anh ta lại: “Cô Tiếu đang ở bên trong!”

Lời này, thực ra là anh ta nhắc nhở Quý Xuyên.

Bên ngoài có tin đồn, Quý Xuyên phản bội Tiếu Bảo Bối, cho nên mới lấy được mười lăm phần trăm cổ phần, hơn nữa còn khiến cho Tiếu Bảo Bối gả cho người khác.

Chuyện này, trợ lý cũng không biết là thật hay gải, nhưng anh ta hiểu rõ, bây giờ Tiếu Bảo Bối và Tiếu Đằng đều không muốn nhìn thấy Quý Xuyên mới đúng!

Xuất phát từ chức trách của mình, anh ta cần phải nhắc nhở Quý Xuyên.

Nào ngờ, sau khi Quý Xuyên nghe thấy mấy chữ ‘cô Tiếu’, thì tròng mắt phía sau gọng kính lại lóe lên thần thái hưng phấn.

Quý Xuyên không ngốc!

Người có thể khiến cho trợ lý của Tiếu Đằng cung kính gọi là cô Tiếu như vậy, tuyệt đối không phải là hai người Tiếu Vi và Tiếu Huyên

Người kia, chỉ có thể là Tiếu Bảo Bối...

Chỉ là nghĩ tới điều này, đột nhiên Quý Xuyên trở nên mạnh mẽ, gạt đi trợ lý đang giữ ở trước mặt, trực tiếp đẩy cửa chính phòng họp ra...

Lúc cửa bị đẩy ra, cuối cùng Quý Xuyên cũng đã được như nguyện nhìn thấy người mà mình nhớ bấy lâu.

Anh nhớ cô.

Kể từ lúc tách ra, bóng dáng của Tiếu Bảo Bối không giây phút nào không xuất hiện trong đầu của anh ta. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn     .

Vì cô thậm chí xương cốt toàn thân của anh ta đều rụng rời.

Trong khoảng thời gian dưỡng thương, không phải là anh không muốn nhìn thấy cô.

Mà là anh biết rõ, mình không còn tư cách nhìn thấy Tiếu Bảo Bối. 

Hết chương 128R.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui