Editor: Táo đỏ phố núi
Sau đó Kiều Trác Phàm mới chú ý tới sự tồn tại của ông chủ béo kia.
Mà nhìn thấy Kiều Trác Phàm nhìn mình chằm chằm, ông chủ béo kia vội vàng tiến lên, đưa danh thiếp của mình ra: “Chào ngài, tôi là người phụ trách cửa hàng châu báu trong trung tâm thương mại Lăng Thị...”
Giống như coi Kiều Trác Phàm là một khách hàng lớn vậy, cho nên muốn giao thiệp thật tốt.
Nhưng mà đối mặt với vẻ xu nịnh của ông ta, Kiều Trác Phàm chỉ lạnh nhạt trả lời một câu: “Chào ông!” Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Sau khi nhận lấy danh thiếp của ông ta, anh tùy tiện nhét vào trong túi xách của mình.
“Là như vậy, tiểu thư Tiếu...” Người kia đang định nói gì đó với Kiều Trác Phàm, nhưng mà lúc này lại bị Kiều Trác Phàm cắt ngang: “Cô ấy là phu nhân của tôi!”
Nói xong những lời này, tay của anh vừa rồi còn nắm lấy tay của Tiếu Bảo Bối, bây giờ đổi thành đặt lên eo nhỏ của cô.
Động tác như vậy thể hiện quyền độc chiếm công khai của Kiều Trác Phàm anh.
“Thì ra là phu nhân của ngài sao! Tôi còn tưởng rằng...” Nói thật ra, vừa rồi Tiếu Bảo Bối đi tới mua đồ trong cửa hàng, nhìn rất ngây thơ, không hề nhìn ra là người đã có chồng chút nào.
Tiếp đó, bây giờ Kiều Trác Phàm lại chạy tới, vừa nhìn cũng biết có một chút chênh lệch về độ tuổi với Tiếu Bảo Bối. Còn nữa, Kiều Trác Phàm lộ ra sự cưng chiều đối với Tiếu Bảo Bối, có chút giống như đối xử với tình nhân gì gì đó. Dienx dandf Kê quyu dong.
Đương nhiên, mặc dù hành động giữa bọn họ trong lúc vô tình cũng đã tuyên cáo điều gì đó, nhưng mà xuất phát từ sự tôn trọng đối với Tiếu Bảo Bối, nên ông ta xưng hô với Tiếu Bảo Bối là ‘tiểu thư Tiếu’. Xưng hô như vậy bình thường rất ít khi gặp sai lầm.
Nhưng ông ta không ngờ được, người đàn ông này lại không thể chờ được mà tuyên cáo mối quan hệ của hai người bọn họ.
“Phu nhân của ngài vừa rồi có mua một ít đồ trong cửa hàng của chúng tôi!” Cảm thấy Kiều Trác Phàm mới chính là người chính thức có được tấm thẻ bảo mật kia, chủ cửa hàng cảm thấy có một số việc phải nói với anh một tiếng mới được.
Nhưng ai ngờ, lúc Kiều Trác Phàm nghe ông ta nói lời này, thì mắt cũng không thèm chớp lấy một cái mà trực tiếp nói: “Các người đem những món đồ này tới địa chỉ ở trên đây! Còn cô ấy, tôi tự mình đưa về là được!”
Nói xong lời này, Kiều Trác Phàm trực tiếp kéo Tiếu Bảo Bối đi về chiếc xe Hummer vàng của mình.
Còn hai người đằng sau, đến cùng là có vẻ mặt gì, anh cũng không thèm nhìn đến...
- - Đường phân cách - -
Lúc Quý Xuyên trở lại nhà trọ một lần nữa, thì liền nghe thấy tiếng nước chảy ào ào ở trong phòng vệ sinh.
Vốn còn tưởng rằng vòi nước trong nhà vệ sinh chưa khóa kỹ lại, đang định đi về phía đó, thì trong lúc vô tình chú ý tới vết máu hôm đó Tiếu Huyên lưu lại đã không còn nữa.
Bởi vì rất phiền chán đối với hành động bức hôn của Tiếu Vi, cho nên gian phòng này càng lúc càng khiến cho anh ta có những kỷ niệm không hay, mỗi lần về lại đây anh ta luôn cảm thấy đè nén. Cho nên từ ngày Tiếu Vi rời khỏi kia, Quý Xuyên cũng không trở lại căn phòng này nữa.
Mấy ngày nay, anh ta đều ở lại tập đoàn Tiếu Thị. Nhưng mà khuya ngày hôm nay có một cuộc xã giao quan trọng.
Bộ tây trang ở trên người của anh ta đoán chừng là không được. Ngoại trừ bên ngoài hơi nhăn một chút ra, Quý Xuyên còn ngửi thấy trên bộ tây trang này nồng nặc mùi thuốc lá.
Cuối cùng anh ta quyết định trước khi đi xã giao, trở về chỗ này lấy hai bộ quần áo, chỉ là không ngờ được... Dienx dandf Kê quyu dong.
Không ngờ được lại đụng phải Tiếu Huyên lần nữa ở chỗ này.
Vốn Quý Xuyên muốn nhân lúc không có ai phát hiện ra mình trở về thu dọn quần áo xong liền rời đi. Ai ngờ được lúc này Tiếu Huyên lại đi ra từ trong nhà vệ sinh.
Nhìn thấy người đàn ông đứng ở bên cạnh tủ, Tiếu Huyên sững sờ.
Mà lúc Quý Xuyên nhìn thấy cô ta, sắc mặt cũng có chút kỳ cục.
Bởi vì so với trước lúc bị thương hình như Tiếu Huyên gầy hơn một chút. Chiếc áo lông dài màu mận đỏ kia mặc ở trên người cô nhìn có chút rộng thùng thình.
Đối với việc Tiếu Huyên bị thương lần trước, Quý Xuyên cũng có chút tự trách. Mặc dù bây giờ anh ta không thích Tiếu Huyên, nhưng mà cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới chuyện khiến cho cô ta chết.
Nhưng mà nghĩ tới chuyện cô ta lại có thể ti tiện tới mức dùng vết thương đó để uy hiếp anh ta cử hành hôn lễ với cô ta, điều này khiến cho chút áy náy cuối cùng kia cũng biến mất không chút tung tích.
“Cô không ở lại bệnh viện, trở về làm cái gì?” Vừa nói ra khỏi miệng, Quý Xuyên cũng cảm thấy lời lẽ của mình quá sắc bén.
“Miệng vết thương của em đã khỏi rồi. Bác sĩ nói bây giờ chỉ cần tĩnh dưỡng ở nhà là được!” Dường như bởi vì lần bị thương này, nên tính tình của Tiếu Huyên dịu dàng đi không ít.
Ngay cả cô ta cũng cảm thấy trong lời nói của anh ta không có thiện chí, nhưng mà khóe miệng của cô ta vẫn khẽ cong, sau đó ngồi xuống giường.
Nhìn anh ta thu dọn mấy bộ tây trang, cô ta cũng biết đại khái là anh ta muốn tới phòng làm việc ở. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.
Nghĩ tới chuyện bọn họ đã từng thân mật ở trên chiếc giường này, bây giờ người đàn ông này lại chỉ hận không thể trốn thật xa khỏi cô ta, Tiếu Huyên chỉ cảm thấy thật buồn cười. Nhưng mà cô ta vẫn cầm những bộ quần áo mà anh ta tùy ý ném lên trên giường, gấp gọn từng món lại.
“Tây trang không thể ném tùy tiện như vậy được, nếu không thì rất dễ bị nhăn! Còn nữa sáo sơ mi cũng không thể quăng như vậy, nếu không sẽ...” Tiếu Huyên ở bên cạnh vừa lẩm bẩm vừa xếp quần áo lại. Nhìn cô ta như vậy, cực kỳ giống như người vợ đang gấp quần áo cho chồng đi công tác xa.
Nhưng mà một màn này, cũng vẫn không thể khiến cho Quý Xuyên nhớ lại những kỷ niệm tốt đẹp trước kia của hai người bọn họ được. Nhìn thấy Tiếu Huyên giống như một người vợ hiền lành gấp quần áo giúp anh ta, anh ta chỉ cảm thấy cơn tức giận xông lên trên đỉnh đầu. Đột nhiên, anh ta xông tới, đem những bộ quần áo mà Tiếu Huyên gấp gọn gàng lại rồi, hung hăng ném xuống dưới đất.
Quần áo rơi lả tả đầy dưới đất, cũng tuyên bố những hành động mà Tiếu Huyên làm trước đó đều phí sức.
“Cô có thể đừng dối trá như vậy không?” Sau khi đem tất cả ném xuống dưới đất, Quý Xuyên gân giọng lên hét với Tiếu Huyên.
Cuộc sống như vậy anh ta thực sự rất chán ghét, cũng cô cùng oán hận.
“Em dối trá? Em dối trá như thế nào? Giúp anh gấp mấy bộ quần áo, điều này được coi là dối trá sao?” Lúc Tiếu Huyên nói những lời này, cũng không nhìn về phía Quý Xuyên. Ánh mắt của cô ta nhìn về phía mà hôm trước Quý Xuyên đã đẩy ngã cô ta.
Lúc trở về, cô ta phát hiện ra vết máu của mình vẫn chưa có người nào dọn dẹp, cả căn phòng đều tràn ngập mùi máu tanh. Cuối cùng, cô ta tự mình ra tay, quét dọn một lúc.
Mùi máu tanh kia cuối cùng cũng không còn nữa. Nhưng mà bởi vì lúc trước vết máu kia không được xử lý một thời gian dài, cho nên đã lưu lại dấu vết ở trên ngăn tủ màu trắng kia, ngoại trừ những vết màu đỏ có thể lau đi được, thì bây giờ trên ngăn tủ màu trắng bị dính máu kia vẫn còn lưu lại một vệt màu vàng vàng...
Tiếu Huyên cảm giác, ngăn tủ màu trắng này cũng giống như cuộc hôn nhân của cô và Quý Xuyên. Mặc dù bây giờ bọn họ còn có thể đứng chung một chỗ, mặc dù bọn họ sẽ nhanh chóng cử hành hôn lễ, nhưng mà tất cả những việc mà Quý Xuyên làm với cô trước kia, cũng giống như vết máu này, sau khi dọn dẹp đi, vẫn còn để lại dấu vết, vĩnh viễn không thể xóa sạch đi được... Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.
“Cô không dối trá? Vậy ngược lại cô nói một chút thử xem, lợi dụng những vết thương kia buộc tôi phải tổ chức hôn lễ với cô, không tính là dối trá thì là cái gì? Còn nữa, thủ đoạn cạnh tranh với Lăng Thị lúc trước không phải là cô dạy tôi hay sao? Nhưng mà bây giờ cô lại lợi dụng điều này để buộc tôi kết hôn với cô, đây không phải là dối trá thì là cái gì?”
Hết chương 88.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...