Editor: Táo đỏ phố núi
"Kiều Trác Phàm..."
Tiếu Bảo Bối bị hôn tới mức mơ màng nên vô thức ‘ưm’ một tiếng.
Khi Tiếu Bảo Bối thốt lên tiếng ‘ưm’, thì lúc này Kiều Trác Phàm mới lưu luyến buông cô ra. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn).
Nhưng mà vừa nhìn thấy như vây thì Kiều Trác Phàm mới biết được vừa rồi động tĩnh của bọn họ có hơi lớn một chút.
Thử nhìn mà xem, chiếc áo dệt kim hở cổ màu hồng đào của Tiếu Bảo Bối đã bị anh mở ra hết. Phần lớn da thịt từ cổ trở xuống đều bị lộ ra bên ngoài luôn.
Làn da trắng nõn nà kia, bây giờ đã đỏ ửng lên. Nhìn vô cùng mê người...
“Cục cưng... Đứng lên chỉnh sửa lại quần áo rồi chúng ta ra ngoài đi chơi!” Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng mà ánh mắt của Kiều Trác Phàm vẫn lưu luyến nhìn lên trên người của cô thêm vài lần.
Đừng nghĩ rằng Bảo Bối nhà anh chưa lớn tuổi lắm nên dáng người sẽ không đủ quyến rũ. Trên thực tế những điều nên có cô đều có. Đêm hôm đó, Kiều Trác Phàm đã biết được tất cả, cho nên bây giờ anh mới si mê như vậy... Die enda anl eequ uyd onn.
“Hả? Được đi chơi sao?” Tiếu Bảo Bối chớp đôi mắt to đầy hơi nước, mơ màng nhìn anh. “Em không cần phải thay quần áo...”
Vừa rồi lúc cô gọi điện cho Nhạc Dương, cô đã thay quần áo rồi.
Cho nên cô đang có chút không hiểu rốt cục Kiều Trác Phàm đang nói cái gì nữa.
Nhưng mà thuận theo ánh mắt của Kiều Trác Phàm nhìn thấy chỗ cổ của chiếc áo dệt kim đã lộ phong cảnh ra ngoài, đột nhiên gương mặt của Tiếu Bảo Bối đỏ bừng lên.
“Á...” Sau khi hét lên một tiếng, cô vội vàng lấy tay che lại, lẩm bẩm nói: “Kiều... Kiều Trác Phàm, anh mau xoay người đi chỗ khác!”
“Cũng không phải là chưa từng nhìn thấy!” Dường như Kiều đại gia rất hưởng thụ bộ dạng thẹn thùng của Tiếu Bảo Bối. Vào lúc Tiếu Bảo Bối kêu anh xoay người qua chỗ khác, thì anh vẫn giữ vững tư thế lấy tay chống đầu như trước, dựa vào ghế sofa quan sát phong cảnh hiếm có này.
“Không được nhìn, mau quay qua chỗ khác đi!” Lúc này Tiếu Bảo Bối đã cuộn người lại giống như con tôm, khẽ hô lên.
Nhìn vẻ mặt vô cùng thống khổ của cô nhóc này, cuối cùng Kiều Trác Phàm cũng chiều theo ý của cô, xoay người sang chỗ khác.
“Đúng là cô nhóc nhiều chuyện...” Cũng đã là người phụ nữ của anh rồi, mặc dù đêm hôm đó có chút không vui, nhưng mà chuyện đó là sự thật.
Bây giờ Kiều đại gia còn đang suy nghĩ, lúc nào đó lại được ăn lần nữa thì tuyệt biết mấy?
Nhưng mà nhìn bộ dạng xấu hổ kia của cô, anh vẫn không nỡ dồn ép cô.
Mà Tiếu Bảo Bối vừa nhìn thấy Kiều Trác Phàm xoay người thì vội vàng sửa sang lại quần áo của mình. Die enda anl eequ uyd onn.
Lạ thật, cúc áo này nhìn có vẻ rất chặt mà, tại sao vừa rồi lại có thể dễ dàng tuột ra như vậy chứ?
“Xong chưa?” Kiều đại gia sắp không nhịn nổi nữa liền bắt đầu thúc giục.
“Chỉ một chút nữa...” Áo ngực ở bên trong đã sửa lại xong rồi, nhưng mà nút áo thì vẫn chưa đóng lại được.
“Một chút là bao lâu? Không được, anh muốn quay lại!” Kiều Trác Phàm thích bộ dạng vội vội vàng vàng của cô nên cố ý đùa giỡn cô.
“Chỉ một chút nữa thôi!”
“Anh quay lại rồi...” Lần này Kiều Trác Phàm trực tiếp xoay người. Lúc này Tiếu Bảo Bối vẫn còn đang vội vội vàng vàng đóng cúc áo lại.
Bởi vì quá vội vàng cho nên cài sai hai cái cúc áo. Cho nên nhìn cái áo mặc ở trên người của cô có chút buồn cười.
Nhưng mà Tiếu Bảo Bối lại cho rằng mình đã đóng cúc áo xong hết rồi, bộ dạng giống như không có chuyện gì ngó chằm chằm lên trần nhà.
Kiều Trác Phàm biết rõ, cô nhóc kia đang xấu hổ. Cho rằng vừa rồi anh đã nhìn thấy được thân thể của cô, nên bây giờ không được tự nhiên, không dám đối diện với anh.
Nhìn bộ dạng giả vờ bình tĩnh kia của cô, cuối cùng anh chỉ có thể kéo cô vào trong lòng mình, đưa tay muốn cởi hai cái cúc áo mà cô đóng sai.
“Anh... Anh định làm cái gì?”
Cô nhóc vốn đang giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lúc này lại rất khẩn trương.
Nhất là khi chứng kiến bàn tay của Kiều Trác Phàm đang đưa về phía ngực của cô, cô lắp bắp nói, ngay cả một câu cũng không nói được hoàn chỉnh.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm cũng không thèm để ý tới cô, dưới ánh mắt hoảng loạn giống như con hươu con của cô, đưa tay lại cởi hai cúc áo đóng sai, rồi một lần nữa đóng lại cho đúng giúp cô.
Vốn đang ngây người ra bây giờ mặt của cô liền đỏ ửng lên nhìn rất đáng yêu.
“Đồ ngốc, em cho rằng anh cũng giống như em sao, trong đầu toàn suy nghĩ loại chuyện như vậy?” Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của cô, Kiều Trác Phàm không nhịn được mà nhéo lên gò má của cô một cái. Cảm xúc mềm mịn ấm áp kia, khiến cho anh lưu luyến không thôi.
“A a, đau...” Tiếu Bảo Bối ý thức được vừa rồi mình đã nghĩ sai rồi nên lúc này đang gào khóc lên.
Thật ra thì Kiều Trác Phàm cũng biết cô nhóc này đang giả vờ trách móc thực ra là muốn lảng sang chuyện khác. Để anh không tiếp tục cười nhạo cô nữa mà thôi.
Nhưng mà nhìn bộ dạng đáng thương của cô đang xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình thì anh không nhịn được mà đưa tay lên xoa giúp cô: “Còn đau không?”
“Hết rồi, hết rồi. Mau dẫn em đi chơi đi!”
Lảng chuyện đã thành công, Tiếu Bảo Bối lập tức la hét đòi làm chuyện mà cô muốn làm nhất. Die nd da nl e q uuydo n.
Thực sự Kiều Trác Phàm đã sớm biết cô nhóc này là đang giả vờ nhưng mà cuối cùng cũng không vạch trần cô.
Kéo cô lại, anh thuận tay bỏ chìa khóa vào trong túi quần, sau đó trốn về phía cửa chính.
Nghe thấy tiếng cửa lớn mở ra, Thẩm Niệm Cẩm vội vàng chạy ra, “Trác Phàm, cái tên nhóc thúi nhà anh không ở nhà dưỡng bệnh cho tốt còn muốn đi đâu?”
“Dì nhỏ à, con khỏe hẳn rồi, dì còn bắt con dưỡng bệnh tới khi nào? Hơn nữa cho dù là bệnh nhân đi nữa thì cũng cần phải đi ra ngoài đi tản bộ chứ?” Kiều Trác Phàm nghe thấy giọng nói ở sau lưng, lẩm bẩm hai câu như vậy rồi bắt đầu dắt Tiếu Bảo Bối ra khỏi cửa chính, không hề quay đầu lại.
Mà Thẩm Niệm Cẩm thì sao?
Sau khi Kiều Trác Phàm nói như vậy thì đầu óc của bà vẫn luôn ở trạng thái ngây ngẩn ra.
Vì sao?
Còn không phải vì hai chữ ‘dì nhỏ’ ở trong miệng của tên nhóc thúi kia sao?
Phải biết rằng từ khi Kiều Trác Phàm sinh ra cho tới bây giờ, bởi vì tuổi không lớn hơn Kiều Trác Phàm bao nhiêu cả, cho nên trên cơ bản Kiều Trác Phàm chưa từng gọi bà là ‘dì nhỏ’ bao giờ cả!
Cho nên, hai từ ‘dì nhỏ’ của Kiều Trác Phàm lúc này mới có thể khiến cho đại não của bà trong lúc nhất thời không tiếp nhận nổi.
Nhưng mà đợi tới lúc bà hồi phục lại tinh thần, ý thức được Kiều Trác Phàm đang dùng kế ‘Điệu hổ ly sơn’, thì bên ngoài đã truyền tới tiếng động cơ đi xa của chiếc xe Hummer...
- - Đường phân cách - - diễn, đàn. lê. quý. đôn
"Kiều Trác Phàm, anh đi ra ngoài với em như vậy, có sao không?” Tiếu Bảo Bối ngồi trên chiếc xe Hummer vàng, so với những lần trước mỗi khi ngồi lên xe cô đều muốn gặm cắn những vật dụng ở trên xe thì bây giờ cảm giác đó đã không còn thú vị nữa.
“Bây giờ chơi rung xe cũng không có vấn đề gì!” Vị đại gia nào đó hiếm khi mới đi ra ngoài dạo trong thời gian làm việc nên tâm tình rất vui vẻ.
Nhưng mà khi anh lấy ví dụ như vậy, quả thật là xấu hổ muốn chết.
Tiếu Bảo Bối nghe thấy câu nói này của anh, vội vàng che mặt lại, quyết tâm ngậm miệng lại không tiếp tục chủ đề này nữa.
Nếu không cô thực sự không biết là sẽ bị Kiều Trác Phàm trêu chọc những gì nữa.
“Suy nghĩ thử xem bây giờ muốn đi đâu?” Sau khi đi tới đầu đường, Kiều Trác Phàm hỏi.
“Vẫn chưa nghĩ ra...”
“Trước kia mỗi lần em đi với Nhạc Dương thì sẽ đi chơi những đâu?” Nếu đã quyết định dẫn cô ra ngoài chơi, Kiều Trác Phàm không muốn để cho cô mất hứng mà trở về.
“Thì là đi ăn mấy món ăn vặt nào đó, sau đó lại đi dạo một vòng mấy cửa hàng gần đó!”
Tiếu Bảo Bối nói, sau đó liền nghĩ tới sự khác thường của Nhạc Dương thời gian gần đây.
Quả thực là cô không nghĩ ra, vì sao thời gian gần đây Nhạc Dương thay đổi giống như một người khác vậy?
Mỗi lần cô tìm gặp cô ấy, thì cô ấy đều giống như là đang làm chuyện xấu gì đó mà sợ cô bắt gặp vậy?
Chẳng lẽ, Nhạc Dương có bạn trai?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...