Editor: Táo đỏ phố núi
“Anh ấy chưa nói...” Nhưng mà phản ứng thì có, so với nói ra còn khiến cho người ta đau khổ hơn. Nhưng đối với thứ này, Nhạc Dương cũng không muốn chia sẻ với Tiếu Bảo Bối. Cô không muốn nhìn mình quá thảm hại ở trước mặt của Tiếu Bảo Bối.
Cảm giác chóp mũi của mình chợt chua xót, Nhạc Dương vội vàng ngoảnh đi ra xa, không cho Tiếu Bảo Bối phát hiện ra mình có chút khác thường.
Mà sau đó, Nhạc Dương không đợi Tiếu Bảo Bối nói gì thêm đã nói tiếp: “Hôm nay mẹ mình bảo mình đi xem mắt, mình đã đồng ý!”
“Cậu thực sự muốn đi xem mắt?” Đây không phải là điều mà trước kia Nhạc Dương hoàn toàn phản đối hay sao?
Trước kia, Nhạc Dương thích Diệp Tử Hi, nhưng mà khi cô theo đuổi rất khổ sở mà không có kết quả, Tiếu Bảo Bối cũng đã từng khuyên cô đi xem mắt.
Nhưng khi đó Nhạc Dương nói, đời này cô chỉ muốn kết hôn với người mình thích. Loại chuyện như đi xem mắt, chẳng qua là hai người không nhịn được cô đơn nữa, lại bị áp lực từ bốn phía, cho nên mới kết hợp lại để sống qua ngày.
Khi đó Nhạc Dương còn nói: “Tiếu Bảo Bối chờ mà xem, có một ngày nào đó mình sẽ khiến cho Diệp Tử Hi sẽ bước trên thảm đỏ cùng mình!”
Khi đó, Nhạc Dương đã nói ra lời thề son sắt như vậy.
So với người trước mắt bắt đầu thỏa hiệp với cuộc sống, quả thực giống như hai người khác nhau. dfien ddn lie qiu doon
“Tiếu Bảo Bối, mình cũng đã đến tuổi kết hôn rồi. Nếu không gả ra ngoài sớm, mẹ mình sắp đuổi mình ra khỏi cửa rồi!” Nhạc Dương còn nói: “Bây giờ nhân lúc này gả đi cũng hay, cắt đứt sự nhớ nhung của mình...”
“Cậu nghĩ được như vậy, đương nhiên là tốt rồi.” Nhìn Nhạc Dương mỗi ngày đều chạy theo sau lưng của Diệp Tử Hi, Tiếu Bảo Bối cũng rất lo lắng. Bây giờ có thể hiểu ra được, vậy thì rất tốt rồi. Nhưng mà cũng không biết được lần này Nhạc Dương có thể kiên trì được bao lâu...
Trước kia, cô ấy cũng vô số lần kêu gào ầm ĩ nói không cần gặp lại Diệp Tử Hi. Nhưng mà đến cuối cùng có lần nào thành công đâu?
“Mình vốn tưởng rằng Diệp Tử Hi đi tìm cậu, tìm tới cả lầu dưới của Tiếu Thị, thì các cậu phải có chút tiến triển mới đúng chứ...” Lời này của Tiếu Bảo Bối, giọng nói có hơi nhỏ một chút.
Hiển nhiên, cô cũng không muốn nói chuyện này cho Nhạc Dương biết, nhưng mà lỗ tai của Nhạc Dương rất thính nên đã nghe thấy.
Nếu như từng yêu mến một người nào đó bạn sẽ cảm nhận được, có đôi khi cũng không phải là hết sức quan tâm tới tin tức của người kia. Nhưng mà mỗi lần có người nhắc tới tên họ, thì bạn sẽ phát hiện ra trước tiên...
Mà hiển nhiên, Nhạc Dương cũng chính là người như vậy.
“Anh ta... đi tìm mình?” Tin tức này khiến cho Nhạc Dương bất ngờ.
“Nhạc Dương, cậu đừng suy nghĩ quá nhiều.”
“Không có, mình sẽ không suy nghĩ gì hết! dfien ddn lie qiu doon Có lẽ, người ta là một công tử có tiền, có chút buồn bực vì không biết người vẫn hay quấn lấy anh ta bây giờ đã chết ở xó nào rồi?”
Hiển nhiên lúc này Nhạc Dương đã thực sự bị tổn thương.
Nếu không thì lúc cô nghe thấy Diệp Tử Hi vì đi tìm cô mà tới tìm gặp Tiếu Bảo Bối thì cô đã vui vẻ tới mức trèo lên mui xe nhảy nhót hoan hô rồi!
“Được rồi, vậy hai người chúng ta đi ăn mừng một chút đi. Hay là kêu cả người đàn ông của cậu tới?” Hình như Nhạc Dương không muốn tiếp tục chủ đề đau buồn này nữa, liền nói.
“Người đàn ông của cậu?”
Từ này, được thốt ra từ miệng của Nhạc Dương cũng không khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng mà Tiếu Bảo Bối bị trêu ghẹo như vậy thì đỏ mặt lên.
“Thôi để lần sau đi. Hôm nay hình như anh ấy có cuộc quan trọng, chờ lần sau mình sẽ chính thức giới thiệu cho cậu biết?”
“Nếu như lần sau cũng không đưa tới thì làm sao bây giờ?” Nhạc Dương giống như một đứa trẻ không hài lòng với câu trả lời không chắc chắn như vậy.
Nghe nói như thế, cô lập tức dừng xe ở ven đường, nhìn chằm chằm vào Tiếu Bảo Bối với bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống! [email protected]*dyan(lee^qu.donnn).
“Để mặc cho cậu xử trí!” Tiếu Bảo Bối vỗ ngực nói.
Có lẽ câu trả lời này khiến cho Nhạc Dương hài lòng, cô phất tay một cái: “Duyệt!”
Lúc khởi động lại động cơ một lần nữa, đột nhiên cô lại nghĩ tới điều gì, lại nói: “Hay là lần sau, mình cũng đưa một người đàn ông tới?”
“Như vậy, rất tốt...” Nghe thấy lời này của Nhạc Dương, Tiếu Bảo Bối như được cứu sống lại.
Sau đó hai người nói chuyện liên tục cười ầm lên.
Trong tiếng cười, tràn đầy sự mong đợi đối với tương lai...
- - Đường phân cách - -
“Tiếu Bảo Bối, cậu uống cái này!” Nhạc Dương đưa cho Tiếu Bảo Bối một ly nước trái cây, rồi lại gọi cho mình một ly bia.
“Nhạc Dương, như vậy thì không thích hợp?” Hai người đi ra ngoài ăn mừng, một người thì uống nước trái cây, một người thì uống bia?
“Không thích hợp thì không thích hợp thôi, bà đây không muốn để cho cậu uống bia sau đó còn phải khiêng cậu về nhà!” Tiếu Bảo Bối uống một ly liền say, Nhạc Dương nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt muốn có bao nhiêu khinh thường thì có bấy nhiêu khinh thường. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn).
Lời nói của Nhạc Dương cũng khơi gợi lên một đoạn trí nhớ mà Tiếu Bảo Bối không chịu nổi ngày hôm đó. Lúc này sắc mặt của cô có chút tái nhợt.
Nhưng mà dưới ánh sáng đủ màu sáng này, vừa đúng lúc che giấu được sắc mặt tái nhợt của cô một cách hoàn hảo.
“Tiếu Bảo Bối, cậu đang suy nghĩ cái gì đấy? Mình có thể lý giải là cậu đang tư xuân không?”
Thấy cô vẫn nhìn chằm chằm về một hướng khác, Nhạc Dương túm lấy gò má của cô một cái.
“Làm sao... Mình đang nghĩ xem cậu sẽ tìm được đối tượng như thế nào?” Tiếu Bảo Bối xoa xoa chỗ bị nhéo trên mặt của mình, vội vàng nói lảng sang chuyện khác.
Nếu không, dựa theo tính cách của Nhạc Dương, nhất định sẽ hỏi một đống vấn đề không đâu vào đâu.
“Mình sẽ tìm được đối tượng như thế nào? Chuyện này mình cũng không biết nữa! Nhưng mà mẹ mình nói, lần này tìm cho mình một nhân viên nhà nước. Nghe nói trong nhà chỉ có một cha già, hoàn toàn không có vấn đề mẹ chồng nàng dâu!”
Đây là ước mơ của Nhạc Dương cho tới bây giờ.
Cô ấy nói rằng tính tình của cô ấy không cho phép người khác khoa tay múa chân đối với mình. Nếu như tương lai có mẹ chồng, cô ấy lo lắng hai người sẽ đấu đá với nhau. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.
Nhưng mà vừa gặp Diệp Tử Hi, thì dường như cô ấy đều quên hết. Thậm chí ngay cả vấn đề cô ấy vẫn luôn lo lắng cũng đều quên hết không còn nhớ gì.
Bây giờ cô ấy chỉ thể hiện lại bản sắc của mình. Ngay cả vấn đề mẹ chồng nàng dâu mà cô ấy không thích nhất cũng lôi ra.
Có thể thấy được, Nhạc Dương đã khôi phục lại chỉ số thông minh của người bình thường!
Thấy cô giống như đã buông bỏ được hết tất cả, Tiếu Bảo Bối cũng rất vui vẻ, cầm lấy ly nước trái cây chạm cốc với Nhạc Dương: “Chúc cậu tìm được một người chồng như ý không có vấn đề mẹ chồng nàng dâu...”
“Cạch...” Lúc ly nước trái cây và ly bia chạm vào nhau, tạo thành một tiếng vang thanh thúy.
“Ha ha ha...” Sau khi chạm ly xong, hai người đều cười vang.
Tiếng cười liên tiếp vang lên, khiến cho một đám công tử ăn chơi ở gần đó chú ý.
“Ơ, đây không phải là hộ thảo sử giả của Diệp thiếu gia hay sao?” Có người nhận ra Nhạc Dương.
Cũng đúng, Nhạc Dương rất dễ nhận ra. Chỉ bằng dáng người của cô muốn lẫn lộn với những người khác cũng rất khó. Ở phía trên, bàn của Nhạc Dương ở gần bàn của mấy người Diệp Tử Hi. Chỉ cần thoáng ngẩng đầu lên nhìn, bọn họ liền có thể nhìn thấy mặt của Nhạc Dương. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.
Diệp Tử Hi nghe nói như thế, cũng thuận theo ánh mắt của người kia nhìn qua, liền nhìn thấy lúc này Nhạc Dương và Tiếu Bảo Bối đang ngồi cùng với nhau.
Cô cười vô cùng vui vẻ, thậm chí anh còn lầm tưởng rằng vô vì nhìn thấy anh ở chỗ này nên mới cười vui vẻ như vậy.
Lúc anh ta cẩn thận lắng nghe xem bọn họ có nói chuyện về Diệp Tử Hi anh không, thì trong lúc vô tình lại nghe được từ trong miệng của Nhạc Dương nói ra hai chữ ‘xem mắt’.
Một giây này, trái tim của Diệp Tử Hi như có thứ gì đó ghim vào.
Có chút đau, nhưng mà anh ta cũng không biết được đau ở đâu, vì sao lại đau...
Hết chương 70.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...