Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Bầu không khí như đọng lại.

Nhất là sau cuộc đối thoại của Tân Thủ Văn và Hạ Phương.

Cho thấy đây không phái lần đầu họ gặp nhau, nhưng ông cụ không biết Hạ Phương có quen biết với Tân Kha.

Điều này nghĩa là gì?

Đầu óc Lục Anh Đường chạy như cái máy, nhanh chóng nắm được điểm mấu chốt.

Hạ Phương đã gặp Tân Thủ Văn, nhưng là vào một dịp khác, mà ông cụ lại không biết cô chính là người đã cứu mình.

Nói cách khác, Hạ Phương không nói chân tướng cho Tân Thủ Văn biết khi gặp ông.

Như vậy thì… có phải hắn ta vần còn cơ hội cứu vãn.?

Nghĩ vậy, Lục Anh Đường không cho Hạ Phương cơ hội lên tiếng đã bước tới, vừa nhíu mày vừa hỏi: “ủa Tiếu Phương, sao em cũng tới Kinh Thành rồi? Ban nãy anh nghe chị em nói mà anh tường cô ấy nhìn nhầm”.

Hạ Phương chỉ cười nhạt: “Anh Lục không thấy tôi và ông Tân đang trò chuyện hay sao mà xen vào? Có còn biết phép lịch sự là gì không?”

Tân Thủ Văn xem Lục Anh Đường là ân nhân cứu mạng nên cực kỳ tôn trọng, đổi lại là ai khác dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn ta thì sẽ khiến ông phật lòng.

Nhưng đây lại là người yêu của người kia…


Thế là ông chỉ e hèm vài tiếng rồi không nói gì nữa.

Thấy sắc mặt Lục Anh Đường sa sầm, Hạ Phương lại mỉm cười hỏi Tân Thủ Văn: “Ban nãy ông hỏi cháu có biết anh Tân Kha không, đúng không ạ?”

Ánh mắt cô rơi vào người vừa được nhắn tên.

Chỉ thấy anh ta mặt lạnh như tiền, cá người xa cách lạnh lùng như đang cảnh báo người sống chớ gần.

Ấy thê’ nhưng khi Hạ Phương nhìn sang, anh ta thoáng chốc trở nên ôn hòa, giọng nói cũng ấm áp hơn: “Đúng là tôi đã gặp cô Hạ đây. Thật ra chính ngài cũng đã gặp, chẳng qua khi ấy đang hôn mê nên không thấy mặt cô ấy mà thôi”.

Tân Thủ Văn ngạc nhiên: “Thật vậy sao?”

Chết tiệt! Tên Tân Kha này quả nhiên biết hết!

Tuyệt đối không thể để Tân Kha và Hạ Phương lên tiếng! Phải tìm cách nắm quyền chủ động, bằng không sẽ không còn kịp nữa!

Lục Anh Đường quyết định nhanh như chớp, mở miệng chặn giọng Tân Kha: “Chuyện là thế này ạ, Hạ Phương là bạn gái cũ của cháu”.

“Lục Anh Đường!’1, Hạ Oanh Oanh đang không hiểu đầu cua tai nheo gì hết, nghe vậy bèn sửng cồ gầm lên, kéo hắn ta lại: “Anh nói vậy là sao hả?”

Lục Anh Đường giận đến tái mặt. Chuyện vốn đã rối như tơ vò rồi mà Hạ Oanh Oanh còn đổ thêm dầu vào lửa, khốn nỗi hắn ta không thể mắng cô ta, lại càng không thể giải thích cặn kẽ, bằng không sẽ lòi đuôi ngay tại chỗ.

Hắn ta chỉ còn cách nháy mắt ra hiệu với Hạ Oanh Oanh, thấp giọng nói: “Em đứng im đó là được, đừng nói gì hết, không thì tự làm tự chịu”.

Cô ta bị những lời này dọa cho chết trân.

Càng nghĩ càng thấy khó chịu.

Anh ta đang cảnh cáo mình đấy sao?

Nhưng mình làm sai gì chứ?

Anh ta có quyền gì mà nói chuyện với mình bằng thái độ đó?

Chẳng lẽ chỉ vì con Hạ Phương nổi tiếng mà anh ta thay lòng đổi dạ à?

Nhớ đến đoạn clip khiến tên tuổi Hạ Phương bùng nổ trên mạng xã hội chỉ khiến Hạ Oanh Oanh càng thêm nghiến răng nghiến lợi.

Đáng giận hơn nữa là chính cô ta là người đã tạo điều kiện cho Hạ Phương nổi tiếng.

Hạ Oanh Oanh càng nghĩ càng điên tiết, tuy bên ngoài giữ im lặng nhưng trong lòng lại bị oán hận từng bước xâm chiếm.


Mà Lục Anh Đường thì làm gì biết suy nghĩ trong đầu cô ta.

Thấy bạn gái mình đã chịu im tiếng, anh ta lại trở về bên Tân Thủ Văn, nở nụ cười nịnh nọt: “Xin lỗi ông, chuyện là thế này. Hạ Phương là bạn gái lâu năm của cháu trước kia, nhưng mấy năm trước em ấy đi du học, tình cảm giữa bọn cháu nhạt dần nên mới chia tay trong hòa bình”.

Hắn ta nhìn Hạ Phương với vẻ tiếc nuối: “Sau đó cháu và Oanh Oanh mới quen nhau, lâu ngày sinh tình nên ở bên nhau đến bây giờ”.

Tân Thủ Văn không hiểu Lục Anh Đường nói với mình chuyện này đế làm gì, bèn hơi nhíu mày.

Chẳng lẽ người này biết quan hệ giữa Hạ Phương và người kia nên đang ám chỉ nhà họ Tư?

Sắc mặt ông cụ thay đổi, nhưng vần không lên tiếng gì.

Hạ Phương lại bật cười: “Anh Lục dông dài như vậy, tóm lại là có ý gì?”

Lục Anh Đường nghiến răng, biết rằng cô đang thích thú xem hắn ta đóng vai hề vô cùng, nhưng bây giờ đã không còn lựa chọn nào khác.

“Ý cháu là… Hạ Phương cũng có mặt ớ hiện trường tai nạn. Lúc đầu chính em ấy là người giúp đỡ ông và cậu Tân. Anh Tân Kha cũng có mặt…”

Tuy trong lòng chỉ có căm tức nhưng Lục Anh Đường vần phải chính miệng kể lại sự thật.

Chỉ như vậy mới có thế nắm quyền chủ động, có hy vọng thay đổi cục diện.

“Hả?”, Tân Thủ Văn mở to mắt kêu lên: “Ý anh là người không màng nguy hiếm cứu ông cháu tôi từ biến lửa, lại bón thuốc cho chúng tôi không phải là người yêu hiện tại Hạ Oanh Oanh, mà là cô Hạ Phương đây?”

“Cái gì?!”, Hạ Oanh Oanh nghe xong thì lửa giận bùng nổ, thét lên: “Lục Anh Đường! Anh lại lén đi đàn đúm với nó sau lưng tôi??!”

Lục Anh Đường quắc mắt trừng cô ta, mang theo ý cảnh cáo nặng nề, rồi lại nói với Tân Thủ Văn: “Là thê’ đấy ạ. Cháu không nói rõ vụ người yêu cũ này là cháu sai, chỉ là Hạ Phương cứ dây dưa với cháu mãi, cháu sợ một khi nói ra sẽ khiến Oanh Oanh hiểu lầm, ảnh hưởng đến tình cảm bọn cháu”.

Hắn ta nắm tay Hạ Oanh Oanh, ra vé tình cảm sâu đậm: “Hôm ấy anh thật sự chỉ vừa đến thôi, chứ anh không biết anh bị Hạ Phương theo dõi”.


Hai người này người xướng người họa, cuối cùng diễn mà lại như thật.

Làm Hạ Phương không nhịn được cười.

Tân Thủ Văn hết nhìn thấy màn này rồi lại thấy nụ cười đầy chế nhạo của Hạ Phương, nhất thời không hiểu mọi chuyện là thế nào.

Chỉ có thể nhờ Tân Kha giúp đỡ: “A Kha, rốt cuộc là sao?”

Khi ấy ông và Tân Túc đã hôn mê, chỉ có Tân Kha tỉnh táo là người biết rõ chân tướng nhất.

Tân Kha lãnh đạm nói: “Anh Lục nói đúng, ngày hôm ấy chính cô Hạ Phương là người bất chấp tất cả để cứu chúng ta. Còn anh ta… chỉ có mặt ở hiện trường mà thôi…”

“Đúng đúng!”, Lục Anh Đường hốt hoảng ngắt lời anh ta: “Cháu có mặt ở hiện trường, cũng có giúp đỡ một chút, còn chủ yếu là Hạ Phương làm. Cái này cháu có nói với ông rồi!”

Hắn ta quả thật đã nói vậy, nhưng khi ấy Tân Thủ Văn đã cho rằng hẳn ta là ân nhân cứu mạng mình, chỉ là đang khiêm tốn mà thôi.

Thành ra bây giờ ông không có cách nào phản bác, chỉ đành cau mày ra chiều khó chịu.

Tân Kha cười cười: “Anh Lục quả thật là có giúp, hay nói đúng hơn là giúp ngáng đường, suýt nữa khiến cô Hạ Phương không kịp cứu cậu chủ”.

“Cái gì?!”, Tân Thủ Văn kích động hét toáng lên: “Còn có chuyện này sao?”

Ai muốn làm gì ông, ông cũng mặc. Nhưng Tân Túc chính là nguồn sống của ông, nếu có người dám đụng đến nó, ông sẽ khiến cho kẻ đó phải trả giá đắt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận