Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Nó xoa xoa cổ tay rồi nó đi thẳng vào can teen. Mọi người tưởng nó đã thôi nhưng ai dè nó đi ra trên tay 2 cây kem.Mọi người tự động rẽ đường cho nó đi. TRong khi nhỏ kia đã đứng dậy và tiến lại gần hắn. Nhưng hắn ko cảm thấy thương xót j cả hắn chỉ hoi qua loa:
-em có sao k?
- Em đau lắm anh phải đòi lại công bằng cho em._ Nhỏ nhõng nhẽo.
Hắn chưa kịp mở mồm thì nhỏ Sam đã hét lên:
-Sally! Đừng làm thế.
Cả 2 quay lại thì bụp 2 cây kem vị sầu riêng trên tay nó đã được hạ cánh an toàn vào mặt nhỏ.
-Cô làm cái quái j zậy?_ Hắn hét lên.
-Đó là sự khoan hồng mà tôi dành tặng cho cô ta_ Nó cười khinh bỉ.
-“ chát”. Mày dám làm vậy với t sao? Con rác rưởi _ Nhỏ ly vung tay tát nó.
-Được lắm tôi đã tha cho cô mà cô ko biết điều lại còn dám tát tôi. Lần này thì đừng mong có sự khoan hồng ở đây nhé. Vừa nói nó vừa bước lên tát vào mặt con nhỏ. Con nhỏ kêu hắn nhưng hắn ko dám làm j vì biết nó đã giận thật rồi. Thấy con bạn mình đánh ác qua nhỏ Sam chạy tới:
-Mày dừng lại đi. Đánh nữa nó chết bây giờ.
-Mày bỏ ra._ Nó hét lên.
-Mày đừng thế mà. Anh ý ko mún thấy mày như thế này đâu._ Nhỏ Sam hét lên.
-…………_ Nó im lặng nó ko đánh nữa. Nó liền đẩy nhỏ ly ngã ra đất và giẫm chân lên bụng nhỏ._ Coi như cô may mắn lần sau đừng có dại mà đụng vào tôi. Sẽ ko còn nhẹ nhàng như thế này đâu._ nó bước đi đến chỗ Way_ Anh giúp tôi đưa nó về nhé.
Ko kịp chờ way trả lời nó đã bước đi với 1 tâm hồn đau khổ. Để lại đấy là sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. SAu khi nó đi mấy con nhỏ đàn em chạy đến đỡ Kim Ly dậy. Díu rít hỏi:
-Chị 222! Chị có sao ko?

- Chúng mày chết hết ở đâu vậy?_ Nhỏ hét lên.
-Nhất định tao sẽ trả thù._ Kim Ly nói khi mọi người đã tản ra hết._ Dám động vào princess ta đây thì ko yên thân đâu._ NHỏ lẩm bẩm ( bà này tự tin *** luyện)
SAu khi nó nhờ vả thì Way cũng đưa Sam về. Còn hắn và Vic thì lại rủ nhau đi chơi bời mặc kệ cho nhỏ Kim Ly đang đau đớn gọi tên hắn. Về phần nó, vừa đi ra nó móc ngay con vertu ra gọi cho ai đó. Lúc sau nó ra ngoài cổng thì đã thấy con mui trần quen thuộc. Nó chào chú Ba- tài xế nhà nó rồi kêu chú bắt taxi về. Nó leo lên xe phóng thật nhanh nó đi đến cánh đồng cúc dại mà 2 anh em nó ngày trước vẫn thường đến. Nó ngồi tựa lưng vào gốc cây quen thuộc. Hít 1 hơi dài nó bắt đầu nhớ lại những kí ức ngày xưa. Có 1 con bé 12 và 1 cậu nhóc 13 đang trò chuyện:
oSally!_ Thằng nhóc goi.
- J hả Rin?_ nó quay sang.
-Ăn nói với anh thế hả phải gọi là “anh” Rin_ Thằng bé bắt bẻ nhấn mạnh chữ anh.
-Ứ gọi_ Nó nhõng nhẽo.
-Thế thì em cứ ở đây 1 mình nhé anh về đây._ Thằng bé vừa nói vừa đứng dậy phủi quần.
-Oa oa oa……. Đừng bỏ em mà. Hix. Huuhu._ Con bé khóc òa lên.
-Thôi đừng khóc. Nha. Ngoan gọi anh đi anh sẽ ko bỏ em_ Thằng bé dỗ dành.
-Uk. Anh Rin. Hihi._ con bé cười tươi.
-Uk. Thế có phải ngoan ko? Cứ làm anh phải dở độc chiêu ra cơ. Phạt em vì cái tội đó_ Thằng nhóc tên Rin vừa nói vừa xông vào thọc lét nó.
-Hahahahha. Em…haha….biết lỗi rồi….haha tha cho em đi_ Con bé vừa cười vừa nói.
-Thôi tạm tha cho em vậy._ Thằng bé dừng động tác._ Sally này!_thằng bé gọi.
-Dạ_ Con nhỏ quay sang nhìn.

-Anh yêu em_ thằng bé hét to.
-Ủa. Cái đó ai chả biết._ Con nhỏ ko tỏ vẻ ngạc nhiên_ Em cũng yêu anh mà_ Nó cũng hét to.
-Vì thế em ko được bỏ anh đâu nhé._ Thằng bé nhìn nó.
-Nhưng em còn phải lấy chồng mà._ Con bé nhăn mặt.
-Thì anh có bảo ko cho em lấy chồng đâu. Ngốc_ thằng bé xoa đầu con nhỏ.
-Anh ngốc ý_ con bé chu môi đáng yêu.
-Em hứa đi_thằng nhỏ nói.
-Em hứa_ nó giơ tay thề thốt._ Anh cũng hứa đi.
-Uk. Anh hứa sẽ ko bao giờ bỏ em gái iu của nah. Hihi._ thằng nhóc thề chắc nịch.
Nhớ đến đây nước mắt nó bắt đầu rơi nó hét lên:
-Anh đã hưa ko bao giờ bỏ em cơ mà. Sao anh ko dữ lời hứa vậy? Sao anh lỡ bỏ em mà đi. Anh thật độc ác lời hứa đó chả nhẽ ko có 1 chút trọng lượng j trong anh sao? Anh có biết em rất đau khổ ko? Em rất day dứt vì em vì em anh mới chết. Anh có biết ko?Bao năm qua em đã hi vọng rằng anh vẫn còn sống nhưng có lẽ đó chỉ là mơ mộng. Bao nhiêu hi vọng trong em đã vụt tắt anh có biết ko?Rin em gét anh!!!!
Sau 1 hồi hét lên nó ngồi đó bờ vai nó run run. Nó khóc nó khóc thật nhiều. Nó cần một bờ vai để tựa vào đó. Nhưng giờ đây thì chả có ai cả. Nó đau khổ nó bùn bã. Cho đến khi nó ngất đi thì nó chả biết j nữa. Nhá nhem tối nó mới tỉnh dậy nó vội vàng đứng dậy đi về nó sợ mọi người lo lắng cho nó.
Ra đến xe nó thấy lành lạnh chợt nhận ra trên người chỉ còn chiếc áo ba lỗ mỏng manh. Nó ấn nút đóng trần lại rồi phóng nhanh về nhà. Vừa mở cửa ra nó đã thấy ông Quang đi di lại lại nó lên tiếng:
-Bác Quang. Có chuyện j vậy?

-Ôi! Cô chủ cô đi đâu từ sáng tời giờ vậy?_ ông chạy cầm lấy tay nó hỏi han_ Mà người cô có mùi j vậy? Ngửi như mùi sầu riêng vậy? Ai làm cô chủ ra nông nỗi này?_ Ông hỏi 1 thôi 1 hồi.
-Bác hỏi từ từ thôi. Cháu vừa mới đi dạo 1 tí cho khuây khỏa đầu óc. Còn cái mùi này hả? hi. Cháu bị người ta hất vô người đó._ Nó trả lời ông từng câu 1.
-Ai? Ai đã hất vào người tiểu thư vậy? Cậu chủ ko bảo vệ cô sao?_ Ông Quang mặt tỏ rõ thái độ bực tức.
-Cháu ko sao đâu. Cháu đã dạy cho cô ta 1 bài học vì cái tội dám đụng đến Diệp Ngọc cháu rồi. Vì vậy bác đừng lo lắng quá. Nha._ Nó cầm tay ông nũng nịu.
-Thôi được rồi. Cô chủ đi tắm đi_ Ông cười hền nhìn nó.
-Yes. Sir_ Nó cười tươi nó ko lạnh lung với ông vì nó coi ông như người nhà vậy.
Đi đến cầu thang nó bắt gặp hắn đang đi xuống. Hắn buông lời mỉa mai nó:
-Ui chao! Cái mùi j mà kinh tởm vậy? Sao lại tha cái mùi chuột chết này về nhà thế cơ chứ. Mấy người đâu lấy nước hoa r a xịt quanh nhà cho tôi ngay._ Hắn vừa nói vừa bịt mũi.
-……………._ Im lặng.
-Chắc là có người thấy thơm quá lên mới xịt nó từ trên xuống dưới đây mà. Nhưng thích thì cũng phải biết giữ ý tứ chứ. Nhà đông người chứ có phải có 1 mình đâu mà làm vậy?_ Hắn thấy nó im lặng thì cứ được đà lấn tới.
Nó ko nói j. Nó bước thẳng vào phòng. Vớ vội lấy bộ quần áo rồi phi vào nhà tắm. Nó gội đi gội lại nhìu lần thì tóc nó mới bay được hết cái mùi thơm “ nồng nặc” đấy của Sầu riêng. Xong nó chui vào bồn và ngâm mình trong đó. Nó suy nghĩ đến những lời nói của hắn nó thấy hắn thật đáng khinh bỉ. Sau 30’ ngâm mình trong bồn bây giờ người nó đã hết cái mùi của nợ đó và thay vào là mùi thơm thoang thoảng của sữa tắm pháp. Nó nhanh chóng mặc quần áo và bước xuống phòng ăn với vẻ mặt lạnh lung nhất có thể. Thấy nó hắn lại bắt đầu:
-Người đâu mà lề mề dữ. Cô định cho tôi nhịn đói đấy ak?
-……….._ Nó im lặng ngồi vào bàn ăn.
-Này cô bi điếc hả?_ Hắn hét lên nó vẫn im lặng.
-Cô bị thiểu năng trí tuệ hả? Hay cô ko hỉu tiếng người?_ Hắn mạt sát nó_ Cái loại người như cô ko xứng làm vợ của tôi_ Hắn nhếch mép cười.
-“ choang”_ Cái bát trong tay nó hôn đất vỡ tan tành làm tất cả người làm trong nhà phải giật mình chạy ra_ Ngậm mồm lại nếu ko muốn tôi nổi điên_ Nó lạnh lung nói.
-Coi bộ cô có uy lực quá nhỉ? Cô là cái thá gì mà dám nói thế với tôi ngay trong ngôi nhà của tôi hả??_ Hắn nổi giận.
-Vợ anh. Ít nhất trên danh nghĩa tôi cũng là vợ anh. Và tôi có cái quyền được nói thế với anh._ Nó cười nửa miệng.

-Tôi ko chấp nhận cô_Hắn hét lên._ Biến ra khỏi nhà tôi ngay_Chỉ tay vào mặt nó.
-Muốn đuổi tôi hả? Vậy thì hãy hỏi ý kiến của ba mẹ anh đi nhé._ Nó nhếch mép đứng dậy bước đi để lại 1 cái đầu đang tức xịt khói._ Cô tư ơi pha cho con 1 cốc nước gừng nhé. Cô mang lên phòng con nha.
-Dạ vâng thưa cô chủ._ Người đàn bà tên Tư vội chạy đi pha nước cho nó. Mọi người làm cũng tản ra nếu ko muốn bị hắn cho ăn vạ lây.
Nó bước lên phòng mà trong lòng ko khỏi tức giận hắn cũng vậy “ cô cứ chờ đấy” hắn nghĩ thầm. “ Anh là cái thá j chứ” nó nghĩ. Tự dưng nó thấy hơi lạnh nó nhảy lên giường quấn chặt chăn mà vẫn thấy lạnh. Người nó run cầm cập vậy nó sờ lên trán thì thấy nóng quá “ sốt rồi” nó nghĩ. Chờ cô Tư lâu quá nó đánh liều đứng dậy đi xuống nhà. Vừa đến cầu thang nó gặp hắn cũng đang bước lên.Nó lanhj lung trả nói j nó chỉ gọi to:
-Cô……….._ Nó bất ngờ xỉu may mà có hắn đỡ kịp ko nó đã phải khâu mấy mũi ở đầu rồi.
- Này cô làm sao vậy? Này tỉnh dậy đi._ Hắn vỗ vỗ má nó._ Ông Quang gọi bác sĩ mau._ Hắn hét lên.
10’ sau bác sĩ đã có mặt ở nhà hắn. Ông vào khám rồi quay ra bảo với ông quản gia:
-Tiểu thư ko sao đâu. Chỉ là bị sốt do dầm nước lâu và ở ngoài trời lạnh thôi. Tôi đang chuyền nước. Ngày mai sẽ đỡ ko cần phải lo lắng quá.
-Vâng. Cảm ơn ông._ Vừa nói ông vừa bảo người tiễn bác sĩ Trung ra-bác sĩ của nhà hắn._ Cậu chủ đâu?_ Ông hỏi.
-Chúng tôi ko rõ bế cô chủ lên đây rồi cậu chủ về phòng thì phải ah_ 1 ng trả lời.
-Cậu chủ_ Ông Quang gõ phòng hắn.
-Chuyện j vậy chú Quang?_ Hắn hỏi.
-Cô Ngọc ko sao chỉ là bị sốt 1 chút ko có j đang lo ngại ạh_ Ông báo cho hắn biết.
-Ko cần báo tôi ko wan tâm._ Hắn nói vọng ra.
-Vâng._ ông trả lời rồi bước đi.
Sau khi thay khăn cho nó mọi người đều đi ngủ hết. Chỉ còn 1 người là vẫn ngồi đó suy nghĩ. Và ko biết làm sao mà người đó lại mở cửa và bước vào phòng nó ( hắn nhé bà con). Hắn ngồi xuống bên nó nhìn kĩ vào khuân mặt nó. “ Cô ta thật đẹp giống y thiên thần vậy. còn đẹp hơn cả Linh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui