Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Bây giờ đã là hai giờ rưỡi chiều rồi.

Ngụy Thung rất là vui vẻ ngân nga câu hát, nhìn Hạ Phương đã chuẩn bị xong, cô ấy cười tít mắt rồi nói: "Phương bảo bối, em đoán xem vừa nấy chị nhìn thấy gì ở cửa?"

Hạ Phương nhíu mày: "Chuyện tốt gì à?"

"Ha ha, đúng là không giấu được em cái gì.' Ngụy Thung nói xong, cô ấy sát lại bên tai Hạ Phương, cười bảo: "Vừa nãy chị nhìn thấy mấy học trò của Tô Viên Tịch, cả đám ôm bụng nhăn mày chạy ra khỏi phòng trang điểm, bá chiếm nhà vệ sinh..."

"Vừa nãy chị ra ngoài đi dạo, nghe thấy mấy khách mời đều đang phàn nàn, họ bảo ai mà thất đức thế, bá chiếm nhà vệ sinh rồi còn thối um lên nữa..."

"Ha ha ha..." Ngụy Thung nói xong, không nhịn được cười to.

Hạ Phương không kìm được cũng cong môi, chiêu ăn miếng trả miếng này đã thật đấy.

Tuy không làm gì Tô Viên Tịch, nhưng Tô Viên Tịch biểu diễn theo nhóm, lúc này mà làm cho các thành viên trong đội cô ta gặp sự cố, so ra thì còn làm cô ta khó chịu hơn là làm cô ta gặp sự cố.

Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ Tô Viên Tịch tức điên, Ngụy Thung lại thấy vui vẻ.

Mấy năm nay, Tô Viên Tịch đối nghịch với mình ở mọi nơi, cái gì cũng muốn tranh giành với mình, Ngụy Thung cảm thấy không hiểu ra làm sao.

Nhưng, cô ấy cũng không phải người nhát gan sợ phiền phức, cho dù Tô Viên Tịch có thân phận có bối cảnh, cô ấy cũng không sợ, cái gì nên cố gắng giành lấy cô ấy sẽ không từ bỏ.


Ví dụ như màn múa mở màn lần này...

Nhưng bình thường Tô Viên Tịch cạnh tranh với mình ác liệt thì cũng được thôi, tốt xấu gì cũng toàn là cạnh tranh quang minh chính đại.

So người chống lưng, đọ quan hệ, đấu thực lực, bất kể là cái nào Ngụy Thung cũng không sợ.

Nếu đấu không lại Tô Viên Tịch rồi bị cô ta chèn ép, thì đó là mình chưa đủ bản lĩnh, cô ấy không có gì để nói.

Dù sao thì người chống lưng và quan hệ cũng là một đại diện của thực lực.

Nhưng Tô Viên Tịch lại năm lần bảy lượt ngấm ngầm gây khó dễ cho mình, bắt tay với nhóm đạo diễn cô lập mình, dùng thủ đoạn vô liêm sỉ hãm hại mình mình còn chưa nói, bây giờ còn lén lút hạ thuốc mình, âm mưa phá hỏng bài diễn của mình...

Nếu không cho bọn họ một bài học, bọn họ lại cứ tưởng mình là tiểu bạch thỏ dễ bắt nạt hả?

Mười phút sau, Tư Thành đi ra khỏi phòng trang điểm, chuẩn bị về ghế dành cho mình ở trước sân khấu.

Kết quả, anh vừa đi ra khỏi phòng trang điểm thì nhìn thấy cách đó không xa có mấy bóng dáng cứ lén lén lút lút nhìn sang bên này.

Anh nhếch môi, lười biếng đi đến chỗ ngoặt, sau đó anh nhìn thấy Hạ Oanh Oanh đã trang điểm xong xuôi đang cầm cái gì đó vội vàng đi đến phòng trang điểm của Ngụy Thung và Hạ Phương.

"Cô giáo? Em gái em đâu ạ?" Hạ Oanh Oanh thấy người mở cửa là Ngụy. Thung, nhưng không thấy Hạ Phương, cô ta nhíu mày.


"Em ấy đi làm giúp tôi tí việc, cuộc thi sắp bắt đầu rồi, cô có việc gì à?" Hạ Phương bắt chước dáng vẻ của Ngụy Thung, học giọng của Ngụy Thung rồi thản nhiên nhìn Hạ Oanh Oanh.

Hạ Oanh Oanh vội vàng lắc đầu: "Không, không có việc gì, tự nhiên em nhớ ra vài việc nên muốn bảo em ấy thôi, em ấy không có ở đây thì thôi ạ.."

Nói xong, Hạ Oanh Oanh lại không chịu đi, trong tay thì ôm chặt cái hộp nhỏ, có vẻ định đợi "Hạ Phương" về.

Sao Hạ Phương lại không biết Hạ Oanh Oanh muốn giở trò xấu cơ chứ? Gô lười biếng cười một cái: "Cô đang cầm cái gì đấy? Đưa cho em gái cô à?" "À, không, không, em muốn nhờ em gái bảo quản giúp em một lúc..." Hạ

Oanh Oanh căng thẳng cười, cô ta ôm chặt cái hộp trong lòng: "Bởi vì tủ để đồ cho thí sinh có hạn, mà thứ này lại rất quan trọng với em, em sợ làm mất."

"Thế cô để ở đây đi, thi xong nhớ đến lấy." Hạ Phương nói xong thì mặc kệ Hạ Oanh Oanh, cô để Lâm Ni giúp mình chỉnh lại quần áo đầu tóc và lớp trang điểm, chuẩn bị lên sân khấu.

Hạ Oanh Oanh nhìn "Ngụy Thung" ở trước mặt với ánh mắt hâm mộ, đây là thần tượng mà cô ta từng sùng bái như thần.

Cô ta có nghĩ thế nào cũng không ngờ, Ngụy Thung lại là đàn chị của Hạ Phương, và còn thân thiết với Hạ Phương nữa.

Tại sao những người xuất sắc lúc nào cũng tập trung bên cạnh Hạ Phương vậy?

Cô ta thật sự rất không cam lòng.

Nhất là lúc này nhìn "Ngụy Thung" cực kỳ khí chất, cao quý, sang trọng, cô ta có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tỏa sáng rực rỡ khi cô ở trên sân khấu.


Đó là dáng vẻ mà cô ta ước mong, cô ta nằm mơ cũng muốn trở thành một Ngụy Thung thứ hai...

"Sắp đến giờ biểu diễn rồi, cô giáo cố lên." Hạ Oanh Oanh dè dặt đặt chiếc hộp đang cầm lên bàn trang điểm, làm động tác cổ vũ với "Ngụy Thung”, sau đó đi ra ngoài.

Hạ Phương liếc chiếc hộp kia một cái, ánh mắt xoẹt qua một tia lạnh lẽo.

Một lúc sau, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, nhân viên công tác tới thông báo Ngụy Thung chuẩn bị, năm phút nữa lên sân khấu.

Hạ Phương gật đầu, đi theo nhân viên công tác ra sau cánh gà.

Trên đường đi, cô nhận được kha khá ánh mắt hâm mộ và sùng bái.

Cái này đến từ hào quang của Ngụy Thung, bất kể là trên sân khấu hay dưới sân khấu, cô ấy đều đẹp đến nỗi rung động lòng người, làm cho người ta muốn cúng bái.

"Cô Ngụy chuẩn bị xong rồi à." Vừa đi đến cánh gà, đạo diễn Lâm Chính Ích

đã lạnh lùng chế giễu: "Ngôi sao lớn có khác, lên sân khấu cũng phải đi gọi ba lần bốn lượt mới chịu ra."

Gọi ba lần bốn lượt ư?

Hạ Phương híp mắt nhìn nhân viên công tác dẫn mình tới đang đứng bên cạnh, thấy đối phương chột dạ cúi đầu nhìn sang chỗ khác, cô mới hiểu mình lại bị người ta hố rồi.

Cô cũng không giải thích, cô chỉ bình tĩnh nói: "Xin lỗi, vừa nấy tôi có chút việc nên chậm trễ, làm các vị phiền lòng rồi."


"Chúng tôi có gì mà phiền lòng, dù sao cô cũng là người mà bên nhà sản xuất đặc biệt mời đến để diễn tiết mục mở màn, được nhà sản xuất tin tưởng và ủng hộ. Cho dù lát nữa lên sân khấu mà có xảy ra vấn đề gì, người bị mất mặt cũng chỉ có bên nhà sản xuất và cô thôi, chẳng liên quan đến chúng tôi."

Lâm Chính Ích nói vậy rõ ràng là đang châm chọc Hạ Phương, hơn nữa còn ám chỉ lát nữa lên sân khấu chắc chắn cô sẽ xảy ra sự cố...

Ánh mắt Hạ Phương lóe ra một tia sắc bén: "Tại sao đạo diễn Lâm lại chắc chăn lát nữa tôi sẽ mất mặt trên sân khấu vậy?”

Ánh mắt Lâm Chính Ích lóe lên một tia xảo quyệt: "Cô Ngụy nói kiểu gì vậy, cái gì gọi lại tôi cho rằng cô chắc chắn sẽ mất mặt cơ chứ? Tôi chỉ tùy việc mà xét thôi..."

Dù sao thì kế tiếp cô sẽ phải lên sân khấu biểu diễn rồi.

Dưới tình huống bình thường, trước khi biểu diễn ba mươi phút thì phải qua bên này làm mấy động tác khởi động đơn giản cho giãn gân giãn cốt, bảo đảm lát nữa bài diễn sẽ hoàn thành thuận lợi, nhưng cô không chỉ không đi diễn tập tử tế, công tác chuẩn bị trước khi lên diễn cũng không chịu phối hợp...

Tự nhiên Lâm Chính Ích sẽ nghĩ Ngụy Thung tự cho mình là đúng, nghĩ mình là bậc thầy rồi nên kiêu ngạo tự mãn, không để ai vào mắt.

Tất nhiên, ông ta nghĩ Ngụy Thung như nào, Hạ Phương cũng chẳng quan tâm.

Dù sao, chỉ lát nữa là lên sân khấu rồi, hết thảy đều không cần nói, mình có làm được hay không, để lên sân khấu biểu diễn xong là biết.

Người mà giao mình cho sân khấu, cái sự tự tin đối với sân khấu kia, người ngoài không hiểu được.

Lúc này, trên sấu khấu, người dẫn chương trình đã giới thiệu xong các giám khảo và khách mời có mặt tại đây, sau đó là mời người phụ trách sản xuất chương trình phát biểu vài lời, lúc này đang giới thiệu quy tắc cuộc thi và những hạng mục chính cần chú ý.

Hạ Phương hít một hơi thật sâu, đi đến lối vào sân khấu theo chỉ thị của nhân viên công tác.

Chỉ nghe thấy, người dẫn chương trình giới thiệu về cuộc thỉ xong, âm nhạc nổi lên, sau đó là một tiếng hô đầy nhiệt tình và mong chờ: "Tiếp theo sau đây, chúng tôi xin mời vị khách mời thần bí của chúng ta sẽ mang đến cho chúng ta một tiết mục đầy rung động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận