"Người ta là cô Ngụy có hai mươi mấy năm kinh nghiệm biểu diễn trên sân khấu, đâu cần mấy cái tập duyệt rườm rà." Lâm Chính Ích ở bên cạnh liếc mắt quan sát Ngụy Thung một cái, cô ta cười nói: 'Bậc thầy ở cấp bậc như Cô Ngụy, đương nhiên phải khác người thường như chúng ta rồi."
Tô Viên Tịch làm ra vẻ hiểu ra chân lý, cô ta cười bảo: "Hình như đúng thế thật, suy cho cùng cô Ngụy là đẳng cấp bậc thầy, chúng ta không bì được đâu."
"Ay ya, tôi mong chờ quái" Trợ lý cười khoa trương: "Chiều nay cô Ngụy sẽ mang đến bài nhảy tuyệt vời cỡ nào cho chúng ta đây nhỉ?”
"Chả không à, buổi tập duyệt mà cô Ngụy còn không chịu để lộ kỹ năng, rõ ràng là cô ấy muốn cho toàn bộ khán giả phải kinh ngạc trong buổi biểu diễn chính thức. Hành động thần bí như thế, làm người ta mong đợi thật đấy!" Tô Viên Tịch che miệng cười trộm.
Các nhân viên công tác xung quanh cũng không khỏi thì bảo mong chờ các kiểu.
ật cười, ngoài miệng
Nhưng trong giọng điệu, thì toàn châm chọc, cứ như thể đang chờ xem Ngụy. hung mất thể diện vậy.
Dù sao thì chưa tham gia buổi tập duyệt kỹ lưỡng, có thể khi lên sân khấu sẽ xảy ra một số tình huống bất ngờ, bây giờ không đoán trước được, đến lúc đó cũng không ngăn ngừa được, nếu mà xảy ra vấn đề gì thật thì đến lúc đó sẽ liên lụy đến tất cả mọi người.
Đối diện với sự công kích và châm chọc từ những người này, Ngụy Thung hờ. hững nói: "Cảm ơn mọi người đã khích lệ, tôi nhất định sẽ thể hiện thật tốt và sẽ không để mọi người thất vọng."
Nói xong, cô ấy dắt tay Hạ Phương, phóng khoáng quay người đi vào hậu trường.
Chỉ có mình Hạ Phương biết, bàn tay đang nắm tay mình kia đang nắm chặt đến nỗi cô suýt gãy tay.
Nét mặt Hạ Phương cũng không vui.
Nói gì thì Ngụy Thung cũng là bậc thầy vũ đạo đẳng cấp thế giới, thế mà lại bị một số nhân viên công tác chế giễu như này ngay tại trường quay cuộc thi vũ đạo số một số hai trong nước, chắc chắn có người đã giật dây và phá đám sau lưng.
Buổi tập duyệt tuy quan trọng, nhưng thân là người có tên tuổi trong lĩnh vực này, Ngụy Thung có đến hay không đều thông cảm được, hậu quả không hề nghiêm trọng như bọn họ nói.
¡, đúng như Ngụy Thung nói, đây là một cuộc thi, nhân vật chính của trận đấu là các tuyển thủ tham gia, chứ không phải một người nhảy bài mở màn là cô ấy đây.
Cô ấy chỉ đang dệt hoa trên gấm, không phải tới để tranh nổi bật.
Rõ ràng là mấy người đó nghĩ Ngụy Thung không có người chống lưng, dễ bắt nạt.
Quả thực, ban đầu Ngụy Thung có Tần Hách, nên cô ấy có thể đi ngang ở Kinh Đô.
Sau này tuy bọn họ có ồn ào bất hòa, nhưng bản thân cô ấy cũng nổi tiếng ¡, đến bây giờ, Ngụy Thung đã có mạng lưới quan hệ riêng của mình, nên cô ấy mới đứng vững được ở Kinh Đô.
Nhưng rõ ràng, hậu trường của Tô Viên Tịch cũng không yếu.
Thậm chí còn mạnh hơn Ngụy Thung.
Lần này, Ngụy Thung đánh bại Tô Viên Tịch, giành được tư cách múa bài mở màn, không chỉ dựa vào người chống lưng, mà quan trọng hơn đó là dựa vào thực lực của chính cô ấy.
Tuy Tô Viên Tịch cũng có ít thực lực, từng giành được nhiều giải thưởng trong và ngoài nước, nhưng chưa có đẳng cấp thế giới.
So bì với Ngụy Thung, cô ta vẫn thấp hơn một bậc.
Đây cũng là một trong những lý do vì sao Câu lạc bộ nhảy Danh Viên của Tô Viên Tịch lại kém hơn phòng làm việc của Ngụy Thung.
Một núi không thể chứa hai hổ, Ngụy Thung không chỉ có thiên phú, cô ấy còn liều mạng cố gắng, Tô Viên Tịch kém hơn cô ấy, nên đành phải dở trò từ chỗ khác.
"Đừng tức." Đi đến hậu trường, Hạ Phương xoa đầu Ngụy Thung: "Còn có em cơ mà"
Ngụy Thung căn môi, không cam lòng nói: "Sớm muộn gì chị cũng sẽ khiến bọn họ phải hối hận vì hành động này hôm nay."
"Không cần sớm muộn gì hết, chiều nay có luôn." Hạ Phương nhướng mày.
Vẻ tự tin của Hạ Phương làm Ngụy Thung đỡ tức đi nhiều: "Em nói đúng, bọn họ bắt nạt chị không có người chống lưng chứ gì? Nhưng chị đây có thực lực, còn có em..."
Hạ Phương nghiêng đầu cười tà tứ: "Ai bảo chị không có người chống lưng?”
Thấy Ngụy Thung ngơ ngác nhìn mình, Hạ Phương nâng cằm cô ấy lên, lười biếng nói: "Em chính là người chống lưng của chị."
Trong khoảng khắc đó, Ngụy Thung cảm giác trái tim mình bị Hạ Phương hòa tan rồi.
Rõ ràng Hạ Phương là một cô gái, nhưng cô còn đẹp trai hơn cả con trai, cho. cô ấy cảm giác an toàn và hạnh phúc mà không có bất kỳ ai có thể cho được.
Nếu Hạ Phương là nam, Ngụy Thung nghĩ dù có chết cô ấy cũng phải lấy Hạ Phương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...