Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Danh tiếng của Hạ Oanh Oanh đã hoàn toàn bị hủy hoại.

Dù lần này bị đưa vào đồn cảnh sát thì có lẽ cũng sẽ được ra nhanh thôi.

Nhưng tình hình của nhà họ Hạ không mấy lạc quan.

Vì Hạ Phương, nhà họ Hạ đã đắc tội với nhà họ Tư.

Nếu Lục Anh Đường vẫn kết hôn với Hạ Oanh Oanh, sợ rằng sẽ không được ích lợi gì, còn phải gánh chịu đủ loại hệ lụy.

Nhưng Hạ Phương thì khác.

Không biết cô dựa vào bản lĩnh gì mà không chỉ có quan hệ với Sở Lâm Xuyên, còn được làm việc ở LM.

LM là công ty thiết kế đa quốc gia có tên tuổi lớn, những người vào làm ở đó không có ai là đơn giản cả.

Hạ Phương vừa mới tốt nghiệp đã được vào, chắc chắn là có gì đó đặc biệt.

Ngay từ lần đầu tiên Lục Minh Hà nhìn thấy Hạ Phương đứng cùng Sở Lâm Xuyên là đã thấy Hạ Phương không bây giờ đã khác.

Nhìn lại nhà họ Hạ, từ khi Hạ Phương về, hầu như mọi âm mưu của bọn họ với Hạ Phương đều thất bại.

Ngược lại, Hạ Phương vượt qua mọi khó khăn, đến Tiết Phi cũng được mời đến chữa bệnh cho mẹ cô.


Đương nhiên nếu Tiết Lan Hâm không kéo Lục Anh Đường hỏi khi nào kết hôn thì hiện tại người nhà họ Lục cũng không định từ bỏ Hạ Oanh Oanh, tạm thời chọn Hạ Phương.

Nhưng bà đã hỏi thì người nhà họ Lục cũng không yên ổn được nữa.

Lục Anh Đường và Hạ Phương vốn là bạn trai bạn gái, chắc chắn Hạ Phương vẫn còn tình cảm với Lục Anh Đường, nếu bây giờ Lục Anh Đường chọn Hạ Phương, có lẽ mọi chuyện sẽ khác thì sao?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện là không thể nào kéo về được nữa.

Họ bắt đầu thử thăm dò Tiết Lan Hâm, chắc chắn rằng bà thật sự không nhớ chuyện cũ mới bắt đầu yên tâm nói với bà chuyện kết hôn.

Họ khẳng định Hạ Phương sẽ thương mẹ, mẹ vừa làm phẫu thuật xong không được khỏe, chắc chắn cô sẽ không vạch trần bọn họ ngay.

Chỉ càn Hạ Phương không vạch trần, họ sẽ có cơ hội dùng sức khỏe của Tiết Lan Hâm để thương lượng điều kiện với Hạ Phương.

Đến lúc đó lại nghĩ cách để Lục Anh Đường và Hạ Phương xảy ra chuyện gì đó, hai người gạo nấu thành cơm, lại còn có thai nữa thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa.

Bọn họ đã tính toán xong, chỉ chờ Hạ Phương đến nghĩ cách để cô thỏa hiệp, nhưng nào ngờ Hạ Phương vừa đến đã vạch trần bọn họ không chút nể tình.

“Tiểu Phương…”, nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Hạ Phương và người nhà họ Lục, Tiết Lan Hâm hơi lo lắng kéo cô lại: “Có, có chuyện gì thế? Đang yên đang lành, con với Anh Đường làm sao vậy…”

“Sức khỏe của mẹ không tốt, trí nhớ hơi hỗn loạn. Mẹ phải uống thuốc trước, nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi, khi nào mẹ tỉnh lại, con sẽ nói tình hình cụ thể cho mẹ được không?”

Hạ Phương nói rồi, lấy một viên thuốc ra cho mẹ uống.

Tiết Lan Hâm vốn định nói gì đó, nhưng nhìn vào đôi mắt kiên định của Hạ Phương, trong đầu dường như hiện lên một ký ức kỳ lạ nào đó.

Không hiểu sao, bà lại gật đầu, nhắm mắt một lúc đã ngủ thiếp đi.

“Hạ Phương, cô cho dì uống cái gì đấy hả?”, Lục Anh Đường kích động bước lên, nhưng bị Hạ Phương đẩy ra.

“Tránh xa mẹ tôi ra”, Hạ Phương lạnh lùng nói, bảo vệ trước người Tiết Lan Hâm: “Sức khỏe mẹ tôi không tốt, bây giờ bà ấy cần nghỉ ngơi, mời ra ngoài cho”.

“Tiểu Phương à, cháu, chuyện của cháu với Anh Đường thật ra đều là hiểu lầm thôi…”, Diêu Tuyết Mai bước lên định kéo Hạ Phương muốn nói gì đó, nhưng bị Hạ Phương né tránh.

Hạ Phương lạnh lùng nhìn bọn họ: “Xin đừng quấy rầy mẹ tôi nghỉ ngơi”.

Bất đắc dĩ, người nhà họ Lục chỉ có thể đen mặt rời khỏi phòng bệnh.

Lúc này, viện trưởng Triệu và bác sĩ Trương đã tới, Hạ Phương nói ngắn gọn với họ về tình trạng của mẹ, để họ vào kiểm tra cho mẹ, sau đó cô cũng ra khỏi phòng bệnh.


Bên ngoài phòng bệnh, Lục Anh Đường vẫn chưa rời đi.

Nhìn thấy Hạ Phương hắn ta cúi đầu nói: “Tiểu Phương, chuyện trước đây là anh có lỗi với em”.

Hạ Phương khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn hắn ta.

“Do anh không giữ được trái tim mình, dễ dàng rời bỏ em. Nhưng… mấy năm nay em ở nước ngoài không biết giữ mình, qua lại lung tung với người nước ngoài, anh thật sự rất khó chấp nhận. Anh vẫn luôn cố gắng thuyết phục mình, bảo mình không được nghĩ quá nhiều, chắc chắn em có nỗi khổ của em, nhưng em thường xuyên vài tháng cũng không trả lời tin nhắn của anh, em biết trong lòng anh buồn thế nào không?”

“Chúng ta là người yêu, ở hai nước khác nhau vốn đã rất thiếu cảm giác an toàn rồi, em lại luôn không liên lạc được, anh phải yên tâm thế nào? Hơn nữa cho dù em có nhu cầu sinh lý thì cũng nên cân nhắc thân phận của mình chứ, em đã có bạn trai, em nên suy nghĩ cho anh”.

“Anh thừa nhận anh đến với chị em thật sự là anh không đúng. Nếu chúng ta đều phạm sai lầm thì tại sao không thể thử tha thứ cho đối phương? Dù sao chúng ta cũng từng rất yêu nhau mà…”

Lục Anh Đường còn chưa nói xong, Hạ Phương đã nôn khan hai lần.

Cô xua tay ra hiệu cho Lục Anh Đường: “Anh im đi, anh mà nói nữa sợ rằng tôi sẽ nôn ra mất”.

Sao lời buồn nôn như vậy mà anh ta cũng có thể bình tĩnh nói ra cơ chứ?

Hạ Phương cảm giác mình đã sắp nôn bữa sáng nay ra đến nơi rồi.

Nhưng đó là bữa sáng tình yêu Tư Thành làm, cô không nỡ.

“Hạ Phương, em nghiêm túc đi”, Lục Anh Đường sầm mặt: “Anh nói thật đấy, khi xưa ở bên em, anh không chỉ bị sự nhiệt tình của em lay động, anh cũng thật sự thích kiểu con gái sôi nổi nhiệt huyết như em. Nếu không phải em ra nước ngoài rồi thay đổi thì anh cũng không đến nỗi bị chị em quyến rũ”.

“Em có biết khi anh đến nước Y tìm em, thấy em được một người đàn ông bế ra khỏi ký túc xá, anh đã tuyệt vọng nhường nào không?”

Lục Anh Đường nói xong thì cười mỉa mai: “Cũng là ngày hôm đó, anh về nước uống rượu say nên mới xảy ra quan hệ với chị em, từ lời chị của em, anh mới biết em từng làm chuyện đó với người đàn ông khác, lúc đó anh mới nhận ra mình ngây thơ biết bao”.


“Tôi đã ghê tởm như vậy rồi tại sao bây giờ anh còn bỏ rơi bạch nguyệt quang của mình, chạy tới đây nói với tôi những lời này?”

Hạ Phương không giải thích mà chỉ lạnh lùng giễu cợt.

Lục Anh Đường không nói, cô cũng thật sự không biết hắn ta từng đến tìm mình.

Được đàn ông bế ra khỏi ký túc xá?

Chắc là lần cô rời khỏi nơi huấn luyện, bị thương khắp người sau đó sốt cao đúng không?

Có trời mới biết, lúc đó cô đã suýt thì mất mạng…

Hắn ta là bạn trai, đến nơi cũng không hỏi thăm một câu, không hỏi rõ lý do đã tức giận bỏ đi, đúng là nực cười.

“Hạ Phương, em nghiêm túc đi! Anh nói với em những điều này là vì không đành lòng nhìn mẹ em phải buồn vì chúng ta. Bà ấy vừa mới phẫu thuật xong, nếu vì chuyện của chúng ta mà ảnh hưởng đến sức khỏe, lương tâm của anh sẽ cắn rứt lắm”.

“Hơn nữa, em cũng không muốn lấy Tư Hạo Hiên mà tìm bừa một người đàn ông khác để kết hôn, chẳng phải cũng vì không quên được anh đấy sao? Anh hiểu, trước đây là anh khốn nạn, sau này chúng ta quay lại với nhau được không? Chỉ cần em toàn tâm toàn ý với anh, chăm sóc tốt cho gia đình của anh thì anh sẽ không để tâm chuyện quá khứ nữa”.

“Nhưng mà tôi để tâm”.

Hạ Phương cười lưu manh, nhìn Lục Anh Đường từ trên xuống dưới: “Anh coi tôi là thùng rác đấy à? Không đúng, đàn ông từng bị Hạ Oanh Oanh chơi, trong mắt tôi còn chẳng bằng rác rưởi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui