Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Tư Thành vẫn im lặng nghe, nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Tê Đông Thăng, không hiểu sao anh thấy hơi khó chịu.

Anh đứng lên chắn trước người Hạ Phương, rồi nói với giọng lạnh lùng: "Vậy là, bản thân phương thuốc này không có vấn đề gì cả, chẳng qua vì có một số người không vượt qua được cám dỗ, đã tự tiện bán phương thuốc khi chưa hiểu rõ cách dùng của phương thuốc, lẫn chưa được chủ phương thuốc đồng ý, còn hiệu thuốc nhà họ Tề ở Kinh Đô, học nghệ không tinh, biết phương thuốc này rất tốt, nhưng chưa lĩnh ngộ được tinh túy trong đó, liều lĩnh sử dụng rồi trắng trợn chế thuốc bán ra thị trường, nên mới dẫn tới một loạt hậu quả như vậy..."

Tư Thành tổng kết bằng một câu, tuy đơn giản nhưng đã tường thuật lại đầu đuôi vụ án một cách rõ ràng.

Lúc này, dù Triệu Nhược Văn có muốn bảo là mình không có lỗi đi chăng nữa, thì cũng quá khiên cưỡng.

Còn phía cảnh sát nghe xong một lượt thì cũng hiểu rõ toàn bộ sự việc, ai đúng ai sai nhìn một cái là biết, há lại để những người thề thốt phủ nhận, một mực ngụy biện kia có lừa chắc?


"Không hổ là cậu sáu, ha ha ha..." Cục trưởng Kim đứng dậy võ tay to, ánh mắt ông ta tràn ngập kính nể: "Mợ sáu và cậu sáu đúng là nhân trung long phượng, vụ án ngày hôm nay không chỉ dạy cho tôi một bài học về suy luận, mà còn dạy cho tôi một bài học về dược lý nữa."

Nói xong, cục trưởng Kim vung tay lên, nói với đội trưởng cảnh sát: "Còn ngây ra đó làm gì? Vụ án đã rõ ràng rồi, đưa người xuống, xử lý theo pháp luật."

Nói xong, cục trưởng Kim liếc Tê Đông Thăng một cái: "Còn bên ông chủ Tề, nhà máy dược đã bị niêm phong, xin hãy điều tra rõ ràng xem còn bao nhiêu người đã mua thuốc này, rồi liên hệ thu hồi lại ngay, còn với những bệnh nhân đã trúng độc thì hãy tiến hành giải quyết bồi thường cho thỏa đáng."

"Ngoài ra, mời ông chủ Tề tiếp tục ở lại sở cảnh sát, phối hợp điều tra với chúng tôi."

'Tê Đông Thăng nhìn Hạ Phương một cái rồi gật đầu nói: "Vâng, cục trưởng Kim, tôi nhất định sẽ dốc hết tài lực nhà họ Tê để bù đắp cho sai lầm mà tôi mắc phải, sau này muốn xử lý như thế nào, tôi nghe cục trưởng Kim hết."

Thái độ này có thể nói là rất khiêm tốm, và thậm chí còn khôn khéo nữa.

Cục trưởng Kim hài lòng gật đầu: "Ông chủ Tề đi xử lý chuyện trước đi, có tin gì thì liên hệ với chúng tôi ngay."

'Tê Đông Thăng còn muốn nói vài câu với Hạ Phương, nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lùng u ám của Tư Thành, ông ta lại hãi, cuối cùng ông ta lưu luyến đi ra khỏi văn phòng.

Trong văn phòng, cục trưởng Kim nhiệt tình đón tiếp Tư Thành và Hạ Phương, sau đó hỏi thăm xem bọn họ có ý kiến gì đối với việc xử lý vụ án này.


Tuy vụ án này nhỏ, nhưng lại dính dáng đến nhà họ Tư, cục trưởng Kim nào dám tự tiện làm chủ cơ chứ?

Chẳng may xử lý không tốt một cái rồi làm hai vị nhà họ Tư đây không vui, thế thì cái mũ của ông ta cũng khỏi

Nghe vậy, Tư Thành lười biếng cầm tách trà lên, đôi mắt yêu dã xoẹt qua một tia sắc bén, giọng điệu lại lạnh nhạt: "Cục trưởng Kim nói đùa, đây là vụ án của phía cảnh sát, chúng tôi cũng chỉ phối hợp điều tra thôi, sao dám đưa ra ý kiến? Mọi việc cứ xử lý theo quy định của pháp luật là được."

Nói xong, anh ngắm tay Hạ Phương rồi nói tiếp: "Cái sự cố y học mà hại người hại mình như này, có liên quan đến sự an toàn của rất nhiều người dân dùng thuốc, tôi tin là cục trưởng Kim sẽ xử lý thỏa đáng và cho mọi người một câu trả lời thuyết phục."

"Vâng, vâng vâng, cậu sáu nói phải, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ đích thân theo dõi vụ án này, tuyệt đối sẽ không để cho những người coi thường tính mạng của người dân, coi thuốc như trò đùa, hoành hành ngang ngược tiếp nữa đâu."

Tư Thành gật đầu, kéo Hạ Phương đứng lên: "Vậy thì tôi không quấy rầy cục trưởng Kim nữa, ông cứ làm việc đi."


"Nào có nào có, phải là chúng tôi đã làm mất thời gian của cậu sáu và mợ sáu mới phải, để tôi tiễn hai vị..." Cục trưởng Kim vội vàng đứng lên, kính cẩn lễ phép tiễn Tư Thành và Hạ Phương ra khỏi cục cảnh sát.

Trên đường đi Hạ Phương nghe thấy tiếng kêu gào và tiếng mắng chửi đầy kích động của Triệu Nhược Văn, cô ta chửi Hạ Phương đi cửa sau, lợi dụng quan hệ và quyền thế của mình bắt nạt mình thì cũng thôi đi, cô ta còn chửi cảnh sát là không phân biệt rõ đúng sai tốt xấu, cầm tiền làm việc, xem mạng người như cỏ rác, nghe mà thấy rất ngứa tai.

Nụ cười trên gương mặt cục trưởng Kim cũng không giữ được nữa, ông ta nghiến răng nói với người phía sau: "Nếu người này không nói năng tử tế được thì đừng để cô ta mở mồm nữa."

Đầu đuôi ngọn ngành, chân tướng của vụ án này rất rõ ràng, Triệu Nhược Văn kia không chỉ kéo tới một vị đại phật như này, cô ta còn hại mình suýt thì mất đầu, thế mà cô ta còn dám mở mồm mắng chửi bừa bãi ở đó.

Cô ta coi cục cảnh sát của ông ta là cái chợ đấy à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận