Lệ Minh Hùng hạ lệnh một tiếng, các anh em sau lưng anh ta ào ào xông lên.
Bọn họ rút vũ khí mang bên người ra xông lên trước, có mấy người xông về phía Hạ Phương, mấy người khác thì lao về phía anh em sở Lâm Xuyên.
Sở Lâm Xuyên và sở Lâm Khôn cũng sốt ruột, cả đám lao lên tính bảo vệ Hạ Phương, nhưng lại bị Hạ Phương ngăn lại.
Cô xua tay: “Tránh ra.”
Cô nói không nặng, nhưng lại tràn ngập sức uy hiếp, Sở Lâm Xuyên và sở Lâm Khôn vô thức lùi về sau vài bước.
Còn Hạ Phương thì đã xông lên, chẳng mấy chốc cô đã lao vào đánh với mấy người đàn ông kia.
Động tác của cô rất nhanh, ra tay còn ác hơn, thân thể linh hoạt, cô di chuyến giữa một đám đàn ông cao to cầm vũ khí, thế mà chẳng có tí áp lực nào.
“Bốp…”
Hạ Phương vừa xử lý xong năm tên đầu tiên xông lên, nhưng vì lúc ra tay cô hơi gấp, nên lúc tên cuối cùng bay ra thì đập vào giá trưng bày ở bên cạnh.
Trên giá trưng bày đó có một bình hoa đẹp, bình hoa rơi xuống đất rồi vỡ tan…
Hạ Phương quay đầu lại, cô thấy chiếc bình sứ Thanh Hoa trưng bày cùng bộ quần áo bên cạnh vỡ mất rồi.
Mặt cô đen như đít nồi.
Đó là bình hoa mà cô thích nhất.
Mấy người này lại dám chọn ra tay ở phòng tiếp khách của cô, hại cô không khống chế tốt lực đạo, làm vỡ cục cưng rồi…
Không thể tha thứ!
Lệ Minh Nhã và Lệ Minh Hùng ngơ ngác.
Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ, Hạ Phương lại đánh nhau giỏi như này.
Nhóm thuộc hạ mà họ dẫn tới là nhóm đánh nhau giỏi trong bang bọn họ, nhóm này không chỉ cao to mà còn khỏe nữa, đánh nhau cũng ngoan độc.
Nhưng chưa đầy một phút, Hạ Phương đã xử lý xong non nửa?
Đùa đấy à?
Thấy Hạ Phương chợt dừng lại rồi nhìn chằm chằm bình hoa kia đến thất thần, Lệ Minh Hùng tức đỏ cả mặt, anh ta trợn mắt quát: “Bốn cậu kia xông lên giữ cô ta lại cho tôi, sau đó đánh đến
chết! Hai người kia ra quầy trưng bày bên ngoài đập phá cho tôi, thấy cái gì là đập cái đấy!”
Hạ Phương, con đ* này, cướp mất người đàn ông mà cô ta thích thì cũng thôi đi, vừa nãy còn dám lắc lư mê hoặc anh trai cô ta, nhân lúc cô ta không chú ý làm anh trai cô ta thanh toán chiếc váy này rồi.
Chiếc váy đó hơn một trăm triệu đấy!
Nhà họ Lệ có tiền, nhưng tiền cũng không phải do gió thối đến.
Huống hồ, mấy năm nay nhà họ Lệ vừa mới tẩy trắng xong, kinh doanh chưa có gì xuất sắc, thường xuyên rơi vào trạng thái lỗ vốn.
Nếu không phải do nhà họ Lệ hắc bạch ăn thông, với cả còn một ít của cải để tiêu dùng, thì e là đã phá sản như nhà họ Lục từ lâu rồi.
Giờ thì hay rồi, Hạ Phương há mồm một cái đã nuốt của nhà họ hai trăm triệu.
Lệ Minh Nhã tức điên cả người.
Cô ta thích chiếc váy đó, nhưng cô ta chưa từng nghĩ đến chuyện trả hết tiền cho Hạ Phương. . Tìm 𝙩ruyện hay 𝙩ại ﹙ T𝖱Ù𝑀 T𝖱𝗨YỆN.VN ﹚
Năm trăm ngàn tiền đặt cọc, đã đủ đế mua chiếc váy này rồi.
Cô ta nghĩ xong rồi, hôm nay cô ta tới mặc thử, chỉ ra khuyết điểm trước, sau đó thừa cơ ăn quỵt.
Nếu đám Hạ Phương dám ầm ĩ, cô ta sẽ báo cảnh sát, rồi liên hệ gọi người ở bộ công thương tới đây, nói là Hạ Phương ép mua ép bán, xâm phạm quyền lợi của người tiêu dùng, sau đó thừa cơ cho các bộ ngành có liên quan điều tra LM.
Cho dù cuối cùng cô ta vẫn phải trả số tiền này, bên Hạ Phương cũng phải trả cái giá không nhỏ.
Nhưng giờ Hạ Phương chưa nói một tiếng đã lừa hết tiền đi rồi.
Cô còn thoải mái xử lý thuộc hạ của bọn họ, kích thích này, ai mà chịu nổi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...