Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Khi Lệ Minh Nhã tỉnh lại đã là hơn mười giờ sáng ngày hôm sau. Cô ta bị tiếng gõ cửa kịch liệt đánh thức.

Vào khoảnh khắc cô ta mở đôi mắt lờ mờ ra, đầu óc cô ta trở nên trống rỗng, thậm chí còn không biết mình là ai, đang ở chỗ nào, đã xảy ra chuyện gì.

Cô ta chỉ cảm thấy cả người đau nhức tựa như vừa bị bánh xe nghiền qua người, cả người toàn là mảng xanh tím, vết thương chồng chất, cái mờ cái rõ rải khắp cơ thể.

Yết hầu khô khốc đau đớn, hai mắt sưng đỏ, đôi tay vô lực, cũng chẳng còn sức để ngồi dậy khỏi giường.

Cô ta... làm sao vậy?Tối hôm qua, đã xảy ra chuyện gì?

Lệ Minh Nhã nỗ lực nhớ lại nhưng rồi phát hiện trong đầu vô cùng hỗn loạn, không nhớ nổi cái gì.

Mà tiếng đập cửa kịch liệt bên ngoài không chỉ đánh thức mỗi mình Lệ Minh Nhã, nó cũng đánh thức cả mấy người đàn ông vẫn chưa rời khỏi phòng.


So với Lệ Minh Nhã sức cùng lực kiệt, cả người đau đớn không chịu nổi, mấy người đàn ông kia ai ai cũng ăn no ngủ kỹ, tỉnh thần sảng khoái, tràn ngập năng lượng.

“Tỉnh đi, ôi, có người!” Người đàn ông tỉnh dậy đầu tiên lăn long lóc từ trên giường xuống, không cẩn thận nhìn thấy Lệ Minh Nhã vẫn đang trần truồng như cũ, thân thể run rẩy một hồi rồi lại bắt đầu không khống chế được.

Hình ảnh tối hôm qua đột nhiên tràn vào trong đầu óc mà không hề báo trước, người đàn ông nuốt một ngụm nước miếng, thấy mấy người xung quanh đã tỉnh dậy, cũng như mình, nhìn người phụ nữ không thể động đậy trên chiếc giường phía đối diện rồi nuốt nước miếng, hắn ta khẽ quát một tiếng: "Ngẩn ngơ làm cái gì đấy? Không nghe thấy bên ngoài có người đang gõ cửa sao? Lập tức đi xem tình hình như thế nào.”

“Vâng!” Có người lên tiếng, luống cuống tay chân mặc quần áo vào rồi định chạy đi mở cửa, người đàn ông cầm đầu kia lại kêu một câu: "Khoan đãi”

“Thằng Sáu và thằng Ba đâu?”

Tối hôm qua bọn họ là một nhóm sáu người, ngủ một giấc tỉnh lại chỉ còn lại bốn người.

Một đám người lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Anh cả cầm lấy di động, phát hiện đã tắt máy, lại cầm mấy cái di động của anh em tới thế nhưng tất cả đều đã hết pin.

Điện thoại của Lệ Minh Nhã còn có một chút pin, nhưng lúc hắn ta cầm lấy định gọi điện thoại lại phát hiện tín hiệu ở đây đã bị chặn lại.

“Cốc cốc cốc..."

“Có ai không? Mở cửa!”


“Mau mở cửa đi!”

“Người bên trong ra lấy nước, mau, mở cửa!”

Bên ngoài là tiếng đập cửa dồn dập khiến mấy người này không có thời gian tự hỏi, đặc biệt là lúc nghe thấy mấy chữ đi lấy nước, hết người này tới người khác giật mình.

“Đi lấy áo tắm dài cho cô chủ mặc vào, tao đi ra ngoài nhìn xem có chuyện gì.” Sắc mặt của tên anh cả hơi nặng nề, lấy áo tắm dài đưa cho đàn em.

Quần áo của mấy gã đàn ông bọn họ vẫn bình thường nhưng cổ tay áo của Lệ Minh Nhã đã bị xé rách, căn bản không thể nào mặc tiếp.

Lúc này Lệ Minh Nhã cũng đã nhớ tới chuyện xảy ra vào tối hôm qua, tức giận cắn chặt răng, khuôn mặt vô cùng tức giận trở nên dữ tợn.

Tại sao lại như vậy, không... Gô ta không thể chấp nhận kết quả này.

Tối hôm qua, người xuất hiện ở chỗ này, chấp nhận hết tất cả những chuyện này nên là Hạ Phương, là Hạ Phương mà!


Rốt cuộc đã sai ở đâu, vì sao lại biến thành như vậy?

Lệ Minh Nhã căm hận, khuôn mặt trở nên vặn vẹo, lòng bàn tay bị cào xước cũng không có cảm giác, cả người cực kỳ run rẩy.

Hạ Phương, Hạ Phương... Cô ta sẽ không bỏ qua chuyện này, tuyệt đối không! Dám tính kế mình, cô ta sẽ khiến Hạ Phương trả một cái giá đắt!

“Không được mở cửa!” Thấy anh cả định đi mở cửa, Lệ Minh Nhã giãy giụa, đau khổ gào to.

Chỉ là giọng nói của cô ta đã khàn đặc, vừa nói một câu, cổ họng như bị lửa đốt, đau đớn khiến cô ta ho khan không ngừng.

Người đàn ông đang định khoác áo ngủ cho Lệ Minh Nhã tự nhiên có tật giật mình một trận, run rẩy một hồi, không dám tiến gần nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui