“Đúng là con dâu của cha mới biết quan tâm người khác thôi, không giống như cái thằng nhóc kia, cả ngày chỉ biết chọc giận cha.” Tư Chính An lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhìn Hạ Phương đầy cảm động: "Tiểu Phương à, gả cho Tư Thành khiến con phải uất ức nhiều rồi, thằng nhóc này làm việc còn tạm nhưng trong vấn đề xử lý tình cảm vẫn hơi kém, con phụ trách phần đó nhiều một chút, cứ dạy bảo thằng đầu gỗ này cho tốt.”
Tư Thành:... Quả nhiên không phải cha ruột, ha ha.
“Con sẽ thưa cha, tuy rằng Tư Thành không giỏi biểu đạt nhưng con nhìn thấu được tấm lòng của anh ấy. Nhưng cha đã lớn tuổi rồi, cần phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn mới được.”
Hạ Phương nói xong, đặt tay vào trong tay Tư Chính An: “Nếu cha đã về hưu thì nên giữ cho tinh thần thoải mái, nghỉ ngơi nhiều, chuyện của người trẻ tuổi cha không cần nhọc lòng quá nhiều, trong khoảng thời gian này cha cũng chưa được nghỉ ngơi tốt nên mới có thể bị những thứ thuốc kia ảnh hưởng dễ dàng như vậy. Con bốc cho cha một thang thuốc tĩnh tâm ngưng thần hỗ trợ giấc ngủ, cũng thuận tiện giúp cha nhanh chóng thải độc tố ra ngoài.”
Trước mắt Tư Chính An trở nên sáng ngời: “Tiểu Phương hiểu y thuật nữa sao?”
Hạ Phương cười: “Chỉ hiểu chút da lông thôi ạ, hy vọng có thể giúp được cha.”
“Ha ha ha, Tiểu Phương có tâm, có người con dâu hiếu thuận ngoan ngoãn như con, lão già này như cha cũng có thể sống lâu thêm hai năm nữa.”
Hạ Phương chỉ cười không nói chuyện, bắt mạch xong, Hạ Phương đưa cho ông cụ một bình thuốc nhỏ trước.
“Ở trong này có hai viên thuốc, hai ngày này trước khi ngủ chỉ cần ăn một viên là có thể hỗ trợ cha đi vào giấc ngủ hữu hiệu hơn, còn có thể hỗ trợ thải độc trong quá trình ngủ. Con thấy trong cơ thể cha còn có vết thương cũ, là do lúc tòng quân thời còn trẻ để lại ạ?”
Tư Chính An vốn cũng không quá xem trọng y thuật của Hạ Phương, cô xem cho ông cũng vì một lòng hiếu thảo, ông cứ nhận, dù sao cũng là con dâu, không thể nào hại mình được.
Nhưng khi Hạ Phương nói một câu như thế lại khiến Tư Chính An sợ ngây người.
“Con, cái này mà con cũng có thể kiểm tra ra được sao?” Tư Chính An tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Hạ Phương cười: “Hai ngày nữa con sẽ rảnh hơn, lúc đó con sẽ chuẩn bị cho cha một ít thuốc chữa thương tan tụ máu, có thể làm tan những phần máu bầm trong cơ thể cha, giảm bớt vết thương cũ.”
Thật ra bởi vì thời trẻ ông cụ đã từng tòng quân, sau đó vì hàng năm đều rèn luyện đều đặn, cơ thể vẫn luôn khỏe mạnh.
Nhưng vết thương cũ có máu bầm không được thải ra nên vẫn luôn ảnh hưởng tới cơ thể ông, theo tuổi tác gia tăng, ảnh hưởng xấu đối với sức khỏe của ông cụ cũng sẽ càng lúc càng lớn.
“Được, được, ha ha, vẫn là con dâu của cha hiếu thuận.” Tư Chính An nhận lấy bình thuốc, xem như báu vật.
Hạ Phương và Tư Thành không ngồi ở phòng bệnh lâu, xác định ông cụ không có vấn đề lớn, hai người lần lượt rời đi.
Chỉ có điều, trên hành lang, Chử Đình Lệ nhìn bóng dáng Hạ Phương và Tư Thành rời đi song song, đôi mắt ghen ghét đỏ bừng.
“Bên phía Lệ Minh Nhã, em xử lý thế nào?” Trên xe, Tư Thành chờ mãi, xác định được Hạ Phương không có bất kỳ tổn thương nào mới cẩn thận mở miệng.
Hạ Phương lười nhác dựa vào trên ghế, trong giọng nói có hơi mỏi mệt: “Gậy ông đập lưng ông.”
Cô không thích hại người nhưng tuyệt đối không phải quả hồng mềm mặc kệ cho người ta xoa nắn.
Bọn họ định tính kế cô thì cũng nên ước lượng trước xem bản thân có bản lĩnh đó hay không.
“Thực sự cô ta muốn đánh thuốc em rồi tìm người làm nhục sao?” Mặc dù chuyện đó vẫn chưa xảy ra nhưng chỉ nhắc tới, Tư Thành vẫn nhịn không được phẫn nộ cực kỳ.
Hạ Phương cười: “Anh cảm thấy trừ bỏ mấy chuyện này, cô ta còn có thể nghĩ đến biện pháp hèn hạ nào nữa à?”
Thấy sắc mặt của Tư Thành tối tắm dọa người, Hạ Phương cười: “Chỉ là cô ta không ngờ tới việc em có động tay động chân thôi. Chậc, thật sự cho rằng đôi tay này của em chỉ biết thiết kế thời trang hả?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...