Cô ta không còn quan tâm tới biểu cảm trên mặt Hạ Phương nữa, cô ta thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi sẽ không bỏ qua chuyện hôm nay đâu, tôi nhất định sẽ điều tra rõ, Hạ Phương, nếu để tôi phát hiện ra có liên quan đến cô, tôi không bao giờ dễ dàng mà bỏ qua cho cô.”
Dứt lời, Lệ Minh Nhã loạng choạng đẩy ghế ra, chạy ra ngoài cửa.
Hạ Phương nhìn bóng lưng chạy trối chết của Lệ Minh Nhã, nhún vai, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, “Tôi đâu có ăn thịt cô, sao lại chạy gấp như vậy? Lúc nãy chẳng phải còn đòi nhất định phải giữ tôi ở lại để hỏi đến cùng sao? Hại.. ”
Sở Lâm Xuyên vẫn mông lung, khó hiểu nhìn Hạ Phương: “Sếp Phương, cô ta bị sao vậy?”
Rõ ràng dáng vẻ vừa rồi của Lệ Minh Nhã có gì đó không ổn, giống như bị đánh thuốc vậy.
Nhưng bữa ăn tối nay là do cô ta bày ra, mấy người bọn họ vừa rồi ai cũng đều rời khỏi phòng VIP, ngoại trừ Lệ Minh Nhã là không có đi đâu, ai sẽ bỏ thuốc cô ta?
Nếu Lệ Minh Nhã tự đánh thuốc mình, lẽ ra cô ta nên làm việc đó khi Tư Thành còn ở đây, nhưng Tư Thành đã rời khỏi từ lâu, cô ta không giữ Tư Thành, mà giữ Hạ Phương lại, tự bỏ thuốc mình để làm gì?
Hạ Phương nhìn Sở-ngây thơ-đơn giản-khờ khạo Lâm Xuyên đang bối rối, không khỏi bật cười: “Không sao đâu, có lẽ do ăn phải đồ ăn bị hư”
Đôi khi cô thực sự ngưỡng mộ Sở Lâm Xuyên.
Sống trong môi trường phức tạp như vậy, anh ấy đã làm cách nào để giữ được sự ngây thơ, dễ thương ngốc nghếch của mình?
Nếu cô mà đơn giản như anh ấy, có lẽ đã chết mấy trăm lần từ lâu rồi.
Sở Lâm Xuyên cau mày nói: “Nếu cô ta ăn phải đồ ăn bị hư, tại sao không cho nhà hàng báo cảnh sát đưa cô ta đến bệnh viện? Cô ta không giống loại người dễ nói chuyện như vậy.”
Đúng, Lệ Minh Nhã là loại người tính toán chỉ li.
Nếu thực sự là đồ ăn trong nhà hàng làm cô ta không khỏe thì sao cô ta có thể bỏ đi như vậy?
Hạ Phương cười nói: “Có lẽ cô ta đã ăn phải thứ không nên ăn trước khi đến đây và cảm thấy chột dạ”
Dứt lời, cô đứng dậy, cầm túi xách của mình lên và lười nhác nói: “Ăn no chưa? Chúng ta về thôi.”
Sở Lâm Xuyên vò đầu, anh ấy thật sự rất muốn hỏi Hạ Phương, có phải đã biết Lệ Minh Nhã bị gì không, nhưng anh ấy luôn cảm thấy vẻ mặt của sếp Phương nhìn mình như đang nhìn kẻ ngốc vậy.
Để giữ được hình tượng tốt đẹp trước mặt sếp Phương, anh ấy phải nhẫn nhịn, không được hỏi quá nhiều.
Vì thế anh ấy cố nén những sự nghỉ ngờ trong lòng xuống, ngoan ngoãn đứng dậy, đi theo Hạ Phương rời đi.
Lệ Minh Nhã đi xuống lầu và đi thẳng đến khách sạn bên cạnh.
Cô ta đã đăng ký hai phòng ở đó.
Một phòng là chuẩn bị cho Hạ Phương, chỉ cần Hạ Phương dính thuốc, cô ta sẽ nghĩ cách đưa người tới đây.
Cô ta đã sắp xếp vài người đàn ông đợi sẵn ở trong phòng, chỉ cần đẩy Hạ Phương vào đó thì kịch hay sẽ bắt đầu. ngôn tình hoàn
Phòng còn lại là để dành cho cô ta, để cô ta dễ dàng theo dõi, nghe lén tình hình của phòng bên cạnh.
Đúng vậy, căn phòng đó đã được gắn sẵn máy quay.
Cô ta có thể nhìn thấy tình hình của Hạ Phương ở phòng bên cạnh từ phòng mình.
Đó là năm người đàn ông mạnh mẽ trong băng nhóm của họ, mỗi một người đều khỏe mạnh và có thể lực đáng kinh ngạc, đủ để khiến Hạ Phương sống không bằng chết.
Cô ta muốn xem xem sau khi Hạ Phương bị nhiều người sỉ nhục như thế, liệu Tư Thành còn muốn Hạ Phương nữa hay không.
Chỉ cần nghĩ đến đây, Lệ Minh Nhã đã cảm thấy hưng phấn khó tả.
Nhưng cô ta thế nào đều không ngờ tới, cô ta đến đây không phải để xem kịch hay mà để lánh nạn.
Cô ta thực sự rất khó chịu đến mức không thể trụ nổi đến bệnh viện, chỉ có thể đến chỗ gần nhất tránh né, sau đó nhờ người mà cô ta tin cậy gọi bác sĩ đến để chữa trị.
Lệ Minh Nhã loạng choạng, cố gắng chịu đựng đi đến phòng khách sạn.
Cô ta cuống quít lấy thẻ phòng ra quẹt, không mở cửa được nên lại lấy thẻ phòng khác ra.
Thấy cửa mở, cô ta vội vàng trốn vào, lảo đảo ngã xuống đất, lăn lộn trong đau đớn.
Cô ta chật vật bò vào phòng tắm, mở vòi sen, để nước lạnh xối vào người, lấy điện thoại ra gọi cho anh trai Lệ Minh Hùng và nhờ anh ta đến đón mình.Tuy nhiên, cô ta vừa gọi điện xong, lập tức cảm thấy phía trước tối sầm, xuất hiện nhiều bóng đen kỳ lạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...