Sở Lâm Xuyên luôn nhớ kỹ lời dặn dò của Tư Thành, hôm nay sau khi làm xong công việc, anh ấy bèn xuống bộ phận thiết kế xem tình hình của Ngô Bội Bội.
Nhân tiện dặn dò quản lý Trần của bộ phận thiết kế, thời gian này giúp đỡ Ngô Bội Bội nhiều hơn.
Không ngờ anh ấy vừa vào bộ phận thiết kế đã thấy quản lý Trần đang tổ chức cuộc họp cho tất cả các nhà thiết kế, đồng thời giao nhiệm vụ mới cho mọi người.
Quản lý Trần đặc biệt nhắc đến mấy người mới, tỏ lòng chào đón họ, đồng thời để họ hòa nhập với đại gia đình nhanh hơn, lần này anh ta cũng sẽ phân công nhiệm vụ cho mấy người mới.
Quản lý Trần nhanh chóng sắp xếp nhiệm vụ cho các nhà thiết kế cũ, khi đến ba người mới, anh ta ho khan hai tiếng rồi nhìn Hạ Thương: “Tôi đang có một công việc khá khó, cần một nhà thiết kế tích cực và kiên nhẫn, phong cách thiết kế thời thượng và theo trào lưu để phụ trách, có thể quá trình sẽ khó khăn gian khổ, trong ba người, tôi thấy có vẻ con gái không phù hợp lắm…”
Quản lý Trần đang định gọi tên Hạ Thương hỏi anh ta có muốn thử không.
Thì thấy Ngô Bội Bội đứng dậy: “Quản lý Trần, tôi thấy là nhà thiết kế dù nam hay nữ đều nên có khả năng chịu đựng và khả năng đương đầu với áp lực như nhau. Vậy nên nếu chỉ vì giới tính mà giao nhiệm vụ cho Hạ Thương thì thật không công bằng với anh ấy”.
Lâm Thư Nhã cũng gật đầu: Tôi sẵn sàng chấp nhận sự sắp xếp của quản lý, anh không cần vì chúng tôi là con gái mà cho chúng tôi cơ hội thư giãn đâu”.
“Quản lý Trần, chủ đề thiết kế này rất hợp với tôi, nếu anh tin tưởng tôi thì có thể giao nó cho tôi không? Tôi nhất định sẽ hoàn toàn tốt nhiệm vụ”, Ngô Bội Bội tự tin xung phong.
Quản lý Trần chợt thấy hơi khó xử, nhưng Ngô Bội Bội lại vô cùng tự tin, vừa nói ý tưởng thiết kế của mình vừa chia sẽ những tác phẩm đoạt giải thưởng của mình, v.v.
Đến mức quản lý Trần cảm thấy mình không thể không giao nhiệm vụ này cho cô ta.
Khi anh ta đang khó xử thì thấy Sở Lâm Xuyên vỗ tay đi vào từ bên ngoài: “Hay lắm, đồng chí Ngô Bội Bội rất chăm chỉ cố gắng, là tấm gương cho những người mới đến. Nếu cô đã tự tin như vậy thì cô sẽ phụ trách đơn hàng này. Nhưng…”
Sở Lâm Xuyên nói rồi lại nở nụ cười với hàm ý khác: “Nếu đã nhận thì hy vọng cô có thể làm được như cô nói, hoàn thành một cách tốt đẹp”.
“Vâng thưa sếp Xuyên! Tôi nhất định sẽ cố gắng”, không ngờ Sở Lâm Xuyên lại xuất hiện, hai mắt Ngô Bội Bội sáng rực, ánh mắt nhìn anh ấy sáng như sao.
Cô ta biết là sếp Xuyên đối xử với mình rất khác mà.
“Đương nhiên, cô vừa mới bước chân vào xã hội, có thể còn rất nhiều điều chưa hiểu, nhiệm vụ lại khó khăn, trong quá trình làm gặp phải khó khăn gì thì nên trao đổi nhiều hơn với các anh chị đi trước, đừng vì cái lợi trước mắt, nếu mang lại ảnh hưởng xấu cho công ty thì sẽ phạt đấy”.
Sở Lâm Xuyên nói xong thì chậm rãi rời đi.
Khoảnh khắc đó anh ấy thấy mình rất ngầu.
Vừa quan tâm Ngô Bội Bội theo lời anh hai, vừa chừa được cho mình một đường lui, lỡ đến lúc đó cô ta làm không tốt thì anh ấy cũng không cần chịu trách nhiệm.
Ba ngày sau.
Thiết bị Alice vận chuyển từ nước ngoài đã về tới bệnh viện.
Bản thân Alice cũng đã đến nơi, sau khi xuống máy bay cô ấy đến thẳng bệnh viện, bắt đầu sắp xếp chuyện liên quan đến cuộc phẫu thuật.
Hạ Phương ngủ đến mười hai giờ trưa, lúc tỉnh dậy vẫn thấy đồ ăn Tư Thành đã chuẩn bị như thường lệ, cô vừa ăn vừa đọc lời nhắn anh để lại.
Dù chỉ có vài chữ đơn giản, nhắc nhở cô ăn đúng giờ.
Nhưng không hiểu sao Hạ Phương vẫn thấy ấm áp.
Từ khi mẹ bị bệnh, cô không còn được hưởng sự quan tâm và chăm sóc ấm áp như thế này nữa.
Không ngờ tìm một người chồng hờ lại tốt như vậy.
“Tối nay tôi về muộn, không cần phần cơm”, Hạ Phương để lại một dòng chữ trên giấy rồi đến bệnh viện.
Dưới sự sắp xếp của Alice, công tác sơ bộ của cuộc phẫu thuật đã được chuẩn bị hoàn tất, chỉ chờ Hạ Phương hạ lệnh là có thể bắt đầu phẫu thuật.
Hạ Phương đến bệnh viện trước một tiếng, cô muốn trò chuyện với mẹ để mẹ thả lỏng, giữ trạng thái tốt nhất cho ca phẫu thuật.
Tuy mẹ không nói ra, nhưng thực ra bà cũng không đặt nhiều hy vọng vào ca phẫu thuật này.
Những năm nay Hạ Phương không ở trong nước, mặc dù cô vẫn luôn cho người chú ý đến tình hình của mẹ, nhưng mẹ cô lại bị cho uống những loại thuốc có vấn đề khiến cơ thể suy yếu rất nhiều, mà những người đó lại luôn nói bên tai bà rằng bà sẽ không sống được lâu, sức khỏe của bà đã chẳng thể trụ được bao nhiêu năm nữa.
Điều này khiến Tiết Lan Hâm không còn chút tự tin nào về sức khỏe của mình.
Mặc dù tình trạng của bà đã được điều chỉnh, nhìn bà trông vẫn tích cực.
Nhưng tâm lý của bà lại rất bi quan, bà không nghĩ mình sẽ có thể khỏe lại được.
Sở dĩ Tiết Lan Hâm có thể duy trì thái độ tích cực là bởi vì bà cảm thấy mình không sống được bao lâu nữa, bà muốn làm chút gì đó cho công ty và cho con gái trong thời gian cuối đời.
Khi Hạ Phương còn chưa xuống xe, điện thoại đã đổ chuông, là y tá gọi tới.
“Cô Hạ, không ổn rồi, không ổn rồi, bà chủ, bà chủ ho ra máu, ngất đi rồi, đã, đã được đưa đi cấp cứu rồi”.
Sắc mặt Hạ Phương tối sầm, suýt nữa bóp nát chiếc điện thoại trong tay.
“Cô đang ở đâu? Tôi lập tức tới ngay”, giọng Hạ Phương lạnh tới mức gần như có thể đóng băng mọi thứ.
Hạ Phương lao tới cửa phòng phẫu thuật cấp cứu như một cơn gió, cô nhìn thấy Hạ Khánh Dương đen mặt ngồi ở đó, còn y tá thì đứng ngồi không yên, đi đi lại lại.
Thấy Hạ Phương tới, y tá bước nhanh đến, hai mắt đỏ hoe: “Cô Hạ, cô tới rồi, bà chủ… bà ấy…”
“Đã xảy ra chuyện gì?”, Hạ Phương trầm giọng hỏi.
“Tôi, tôi cũng không biết nữa, sáng sớm nay khi tôi kiểm tra thì vẫn bình thường, sau đó ông Hạ và bà Hạ đến thăm bà chủ…”
“Cô đừng nói linh tinh, khi tôi đến rõ ràng bà ấy vẫn ổn”, Hạ Khánh Dương kích động đứng bật dậy.
Hạ Phương lườm Hạ Khánh Dương, nói với y tá: “Nói tiếp đi”.
“Sau khi ông Hạ và bà Hạ đến thì bà chủ hơi kích động, nhưng ông Hạ đi rồi quay lại, bà chủ đột nhiên liên tục ho ra máu…”
Hạ Phương suýt chút nữa đã xông tới trước mặt Hạ Khánh Dương, bóp cổ ông ta: “Ông đã làm gì mẹ tôi hả?”
“Con, Hạ Phương, con dừng tay, khụ khụ… Con định giết bố đấy à!”
“Ông muốn giết mẹ tôi!!!”, Hạ Phương cắn răng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn u ám, đáng sợ như ma quỷ.
Hạ Khánh Dương bị bóp cổ, lại bị Hạ Phương thấp giọng quát, ông ta sợ run người, há miệng nhưng không nói được một lời.
“Ông sẽ phải trả giá đắt cho việc làm của mình, Hạ Khánh Dương, tôi thề…”
Hạ Phương nói rất gắt, hất ông ta ra, quay người đẩy cửa phòng phẫu thuật.
Đúng lúc bác sĩ Trương đi ra, trên tay cầm tờ giấy thông báo nguy hiểm, Hạ Phương nhìn xong thì ném trả lại cho ông ta: “Mẹ tôi không cần thứ này, tránh ra”.
Bác sĩ Trương tưởng là Hạ Phương buồn bã và tức giận quá mức, đang định an ủi thì Hạ Phương đã đẩy ông ta ra, nhanh chóng lao vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...