Hạ Phương không thường đến LM, mà LM là do Sở Lâm Xuyên quản lý, đa phần Sở Lâm Khôn đều ở bên ngoài, phụ trách marketing và các nghiệp vụ khác.
Nên Hạ Phương chỉ từng gặp Sở Lâm Khôn mấy lần.
Huống hồ lúc trước khi đến LM, Hạ Phương vẫn luôn ăn mặc tỉ mỉ, chưa từng tuỳ tiện thế này.
Sở Lâm Khôn đi vào không nhận ra được Hạ Phương, cậu ta đảo mắt nhìn một vòng trong phòng, sau. đó dừng lại tại Điền Á Trạch.
Trước đó Điền Á Trạch còn mang vẻ mặt đắc ý nói Sở Lâm Khôn là bạn tốt của mình, nhưng nhìn thấy Sở Lâm Khôn tới lại tỏ vẻ sợ sệt, cười lấy lòng tiến lên nghênh đón Sở Lâm Khôn.
“Sếp Khôn, đã lâu không gặp”, Điền Á Trạch cười bưng ly rượu lên đưa cho Sở Lâm Khôn: “Hôm nay là sinh nhật bạn học tôi, không ngờ lại trùng hợp như thế, vừa khéo anh cũng đang ở đây, ha ha, cảm ơn sếp Khôn đã nể mặt”.
Sở Lâm Khôn gật đầu, nhận lấy ly rượu uống một ngụm rồi cất lời: “Khi nãy anh nói anh nhìn thấy sản phẩm chưa ra mắt của LM ở đây ư?”
Sở Lâm Khôn và Sở Lâm Xuyên là anh em cùng bố khác mẹ, LM là do bố của họ thu mua, nhưng vì từ nhỏ Sở Lâm Xuyên đã có năng lực hơn người, còn được đào. tạo làm người thừa kế tương lai, nên LM này cũng được đưa cho Sở Lâm Xuyên quản lý.
Sở Lâm Khôn vẫn luôn cố gắng thể hiện mới được trở thành Phó tổng giám đốc.
Hai anh em trước giờ không hợp nhau, nên hoàn cảnh của Sở Lâm Khôn ở LM mấy năm qua cũng rất khó khăn.
Cậu ta một lòng muốn vượt qua Sở Lâm Xuyên để bố nhìn thấy năng lực và thành tựu của mình, muốn chứng minh mình không thua kém Sở Lâm Xuyên, nhưng công ty có Sở Lâm Xuyên, cậu ta gần như không có cơ hội xuất đầu lộ diện.
Điều may mắn duy nhất là dù bình thường Sở Lâm Xuyên luôn khó chịu với cậu ta, nhưng khi làm việc vẫn chú trọng tình hình chung, chưa đến mức không có chừng mực, cố gắng của Sở Lâm Khôn mấy năm qua cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch.
Nghe Sở Lâm Khôn nói thế, Điền Á Trạch nhất thời lên tỉnh thần, kích động nói: “Đúng vậy sếp Khôn! Bạn học của tôi cũng đi làm ở LM, không biết anh có quen không?”
Dứt lời, Điền Á Trạch chỉ về phía Hạ Phương đội mũ lưỡi trai đứng bên cạnh Lucy Mộ Dung: “Là cậu ấy, Hạ Phương”.
Sở Lâm Khôn ngước mắt nhìn về phía Hạ Phương, cứ có cảm giác người này rất quen mắt, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể nhớ nổi từng gặp ở đây, cậu ta chỉ hơi cau mày, không nói gì.
“Hôm nay bạn học cũ của tôi tổ chức sinh nhật, Hạ Phương tặng cậu ấy một đôi khuyên tai, vừa khéo một bạn học cũ khác của tôi tên Trần Lâm Phỉ là người mẫu sắp tham gia buổi ra mắt sản phẩm mới của LM lần này, cậu ấy từng nhìn thấy trang sức này trên tập san phát hành sản phẩm mới của các anh, cho nên nhận ra nớ'.
*Ồ?”, Sở Lâm Khôn hơi nheo mắt, trong giọng nói chứa đựng chút nghi ngờ.
Điền Á Trạch nói tiếp: “Chúng tôi cho rằng đây là do nội bộ LM có người tiết lộ bí mật, làm ra hàng nhái các trang sức còn chưa ra mắt kia, nhưng Hạ Phương này lại nói đôi khuyên tai này do cậu ấy thiết kế cho Lucy Mộ Dung”.
Sở Lâm Khôn cười khẽ: “Thế thì thú vị đấy”.
“Cô quen tôi sao?”, Sở Lâm Khôn nhìn về phía Hạ Phương băng ánh mắt sắc bén, Hạ Phương khế nâng mũ lưỡi trai lên để lộ đôi mắt, cười khẽ với cậu ta.
“Đương nhiên là quen rồi, sếp Khô”.
Giọng nói này của Hạ Phương khiến Sở Lâm Khôn cau mày.
Không chỉ vóc người giống mà giọng nói cũng giống.
Nhưng cậu ta không dám chắc chắn, chỉ có thể cất lời,có thể cho tôi xem thử là trang sức gì được không?”
Điền Á Trạch nhìn Lucy Mộ Dung: “Lucy, nếu muốn chứng minh thứ này có phải do Hạ Phương thiết kế không thì lấy đôi khuyên tai kia ra cho sếp Khôn xem đi”.
Trần Lâm Phỉ bưng ly rượu yêu kiều tiến lên: “Sếp Khôn, rất vinh hạnh được gặp anh, tôi tên Trần Lâm Phi, một trong những người mẫu tham gia show biểu diễn lần này”.
Sở Lâm Khôn nhìn thoáng qua Trần Lâm Phỉ, sau đó cũng nâng ly: “Trần Lâm Phỉ? Hình như trong danh sách đâu có tên cô nhỉ”.
Việc phát hành sản phẩm mới là do Sở Lâm Xuyên phụ trách, nhưng vì nội bộ LM không đủ người mẫu nên phải mời người mẫu từ bên ngoài, việc này do Sở Lâm Khôn phụ trách, cậu ta cũng đã xem qua danh sách rồi.
Trần Lâm Phỉ nhất thời tỏ vẻ lúng túng, cười gượng nói: “Lúc đầu danh sách thật sự không có tôi, tôi là một trong ba người được bổ sung sau”.
Sở Lâm Khôn gật đầu, nâng ly rượu lên: “Chúc mừng cô”.
Hạ Phương nghe thấy thế thì suýt bật cười, cách nói chuyện của Sở Lâm Khôn này đúng là thú vị.
Trần Lâm Phỉ càng lúng túng hơn, cô ta vội vàng uống cạn ly rượu để giấu đi sự gượng dạo.
Lúc này Lucy Mộ Dung đưa hộp khuyên tai cho Sở Lâm Khôn, tỏ vẻ cách giác: “Sếp Khôn này, anh có nhìn rõ được không?”
Sở Lâm Khôn nhận lấy cái hộp, sau khi thấy rõ trang sức bên trong thì hai mắt lập tức sáng lên, sau đó kích động nhìn về phía Hạ Phương: “Sếp Phương, thật sự là cô à?”
Hạ Phương lười biếng tháo mũ lưỡi trai xuống, cười lưu manh với Sở Lâm Khôn: “Ha... Không ngờ mới một khoảng thời gian không gặp mà sếp Khôn đã không nhận ra tôi rồi”.
Nghe Hạ Phương kéo dài giọng, Sở Lâm Khôn vội tiến lên giải thích: “Thật sự là cách ăn mặc này của sếp Phương quá là... ngầu, khác xa ngày thường, mắt tôi kém, nhất thời không thể nhận ra cô, tôi tự phạt một ly”.
Sở Lâm Khôn nói xong thì bưng ly rượu lên uống cạn.
Hạ Phương cười xua tay: “Sếp Khôn khách sáo quá, tôi chỉ đùa thôi mà”.
Sở Lâm Khôn thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Tôi có nghe bên nhà xưởng nói số lượng làm đôi khuyên tai này nhiều hơn một đôi so với số lượng đơn hàng thực tế của chúng ta, thì ra là sếp Phương mang đi tặng bạn”.
Hạ Phương gật đầu: “Đây là khuyên tai và quần áo c biệt thiết kế cho bạn thân, đương nhiên phải ưu tiên chuẩn bị cho cậu ấy rồi, nhưng vì vấn đề vận chuyển nên vẫn chưa nhận được quần áo”.
“Thì ra là thế”, Sở Lâm Khôn nói xong thì nhìn về phía Lucy Mộ Dung bên cạnh, tỏ vẻ hâm mộ: “Là bạn thân của sếp Phương thật sự quá hạnh phúc”.
Dứt lời, cậu ta lấy ra một thẻ hội viên của LM từ
trong túi đưa cho Lucy Mộ Dung: “Hôm nay là sinh nhật của cô Mộ Dung, tôi cũng không chuẩn bị trước cái gì, đây là thẻ hội viên cao cấp của LM, hy vọng cô có thể nhận nớ”.
Lucy Mộ Dung vốn đang rất cảnh giác với Sở Lâm Khôn, lúc này lại cảm thấy không biết phải làm sao.
Thấy Lucy Mộ Dung nhìn mình bằng ánh mắt dò hỏi, Hạ Phương gật đầu: “Đây là tấm lòng của sếp Khôn, cậu nhận lấy đi”.
“Cảm ơn sếp Khôn, nào, tôi mời sếp Khôn một ly, cảm ơn sếp Khôn hôm nay đã nể mặt", Lucy Mộ Dung nhất thời vui ra mặt, nhiệt tình mời rượu Sở Lâm Khôn.
Dù rất ngạc nhiên vì Sở Lâm Khôn gọi Hạ Phương là sếp Phương, nhưng Lucy Mộ Dung biết lúc này không phải lúc để hỏi.
Cô ấy có thể kiềm chế không hỏi nhiều, nhưng Điền
Á Trạch và Trần Lâm Phi thì lại không nhịn được.
“Sếp Khôn, anh... anh gọi cậu ấy là gì cơ?”, Điền Á Trạch chưa từng thấy Sở Lâm Khôn cung kính với ai đến mức này! Dù anh ta cũng có chút thân phận ở Giang Lâm, nhưng gặp Sở Lâm Khôn vẫn phải hạ mình, còn Hạ Phương chỉ là một nhân viên ở LM thôi mà!
Sở Lâm Khôn nhìn Điền Á Trạch như đang nhìn một tên ngốc: “Anh không biết à? Đây là thiết kế trưởng của LM chúng tôi, sếp Phương”.
Người trong phòng VỊP nhất thời trợn to mắt, cằm cũng sắp rơi xuống đất.
Sở Lâm Khôn nhớ tới thái độ của Điền Á Trạch với Hạ Phương khi nấy, cậu ta cười châm chọc: “Anh nói đúng, trang sức sếp Phương tặng cho cô Mộ Dung đúng là cô ấy tự tay thiết kế, cũng tự bỏ tiền ra trả”.
Nói xong, cậu ta cười lễ phép với Hạ Phương: “Sếp Phương, tôi không làm phiền nữa, tôi ở phòng VỊP bên cạnh, cô cần thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...