Triệu Lệ Chỉ chỉ có một yêu cầu đơn giản là cho Hạ Oanh Oanh một con đường sống.
“Bây giờ chị của con đang học tập ở Kinh Thành, tương lai phải ở trong nước phát triển, dì và bố con đi đâu cũng không sao cả, nhưng dì mong con có thể cho phép chị con ở lại trong nước”.
Triệu Lệ Chi nghiêm túc nhìn Hạ Phương: “Con bé không phải người lòng dạ xấu xa, chỉ là hơi cố chấp một chút. Nhà họ Lục đã xong rồi, con bé và Lục Anh Đường cũng không còn tương lai nữa, trước đây cũng do Lục Anh Đường không đủ kiên định, đứng núi này trông núi nọ, nên chị của con mới mắc sai lầm như thế, thật ra con bé vẫn luôn thấy rất áy náy”.
Hạ Phương không tin một chữ nào trong câu nói này.
Nhưng cô cũng không từ chối yêu cầu của Triệu Lệ Chỉ: “Chỉ cần chị ta không gây chuyện với tôi thì tôi sẽ không làm gì chị ta. Nhưng dì Triệu, tôi xin nói trước, nếu chị ta tự tìm đường chết thì đừng trách tôi không nương tay”.
Triệu Lệ Chỉ sa sầm mặt: “Con nói thế là không đúng, chị con trước giờ luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, lúc trước là bị Lục Anh Đường lừa, đầu óc lú lẫn nên mới làm ra những chuyện ngu xuẩn kia”.
Hạ Phương lười nói nhảm với Triệu Lệ Chi, bảo bà ta ngày mai nhất định phải mang cổ phần đến chuyển nhượng, nếu không thì tất cả đều đã muộn, cô cũng không còn khả năng xoay chuyển đất trời nữa.
Triệu Lệ Chi đồng ý, sau đó vội vàng quay về biệt thự.
Về đến nhà lại phát hiện Hạ Khánh Dương đang gấp rút ném tất cả đồ đạc trong nhà ra ngoài, căn nhà trở nên ngổn ngang, rõ ràng là ông ta quyết tâm muốn bán nhà.
Triệu Lệ Chỉ sa sầm mặt, nhớ đến lời Hạ Phương nói, bà ta hạ quyết tâm, thầm nghĩ dù gì sau này cũng không thể tiếp tục ở lại đây, có bán cái nhà này đi cũng được, nhưng tiền phải vào túi bà ta.
Đây là vốn để bọn họ thua keo này bày keo khác sau khi rời khỏi Giang Lâm.
“Tôi đồng ý bán căn nhà này, nhưng tôi có một yêu cầu”, Triệu Lệ Chi đi tới bên cạnh Hạ Khánh Dương: “Phải chuyển tiền bán nhà vào tài khoản của t
Hạ Khánh Dương cười khẩy: “Đừng có làm loạn, đây là tiền cứu mạng, là hy vọng duy nhất của công ty. Bà muốn tiền thì đợi bao giờ công ty vực dậy, bao nhiêu tôi cũng có thể cho bà”.
“Tôi cũng chỉ vì công ty thôi, Hạ Khánh Dương, tiền này. phải chuyển vào trong tài khoản của tôi, nếu không đợi đến khi ông đi đưa tiền cho người ta, đối phương không giúp ông giải quyết vấn đề thì phải làm sao?”
Lời chất vấn của Triệu Lệ Chi khiến sắc mặt Hạ Khánh Dương trở nên u ám: “Nhưng đây là hy vọng cuối cùng của chúng ta, không làm thế thì chúng ta không còn chút hy vọng nào cả, bà có hiểu không?”
“Nên là cứ chuyển tiền cho tôi trước, tôi sẽ cùng ông đi nói chuyện với đối phương, nếu không đối phương giở trò rồi thì không chỉ công ty phá sản mà cả nhà chúng ta cũng toi đời”.
Triệu Lệ Chi khẽ quát, khiến Hạ Khánh Dương bình tĩnh hơn một chút.
Ông ta cũng biết mình làm thế là quá lỗ mãng, nhưng ông ta thật sự đã đến bước đường cùng rồi, sự xuất hiện của cao nhân này tựa như một cọng rơm cứu mạng, khiến ông ta nhìn thấy một tia hy vọng từ trong tuyệt vọng.
Ông ta không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể bất chấp tất cả ôm lấy cọng rơm cứu mạng kia.
“Ông nói thật cho tôi nghe, ông bán căn nhà này với giá bao nhiêu?”, thấy Hạ Khánh Dương đã bình tĩnh hơn một chút, Triệu Lệ Chi kiên nhẫn hỏi.
“Bảy triệu”, Hạ Khánh Dương quay mặt đi.
Ông †a bán căn biệt thự hơn hai mươi triệu với giá bảy triệu, có thể thấy ông ta đã cùng đường đến mức nào.
Nhưng bây giờ bọn họ cũng không còn thời gian nữa, Triệu Lệ Chi chỉ có thể cần răng: “Bảy triệu thì bảy triệu, đổi tài khoản thành của tôi, tôi đi tìm Tiết Lan Hâm ký tên”.
Hạ Khánh Dương cau mày: “Bà có cách bảo bà ta ký tên sao?”
Thật ra hôm nay Hạ Khánh Dương đã gọi điện thoại cho Tiết Lan Hâm, nhưng vừa nhắc tới bán nhà, Tiết Lan Hâm đã lập tức từ chối, còn hung hăng nói căn nhà này bà ấy để lại cho con gái, Hạ Khánh Dương có thể ở, nhưng đừng hòng bán.
Hạ Khánh Dương vội vàng giải thích, nói ông ta làm thế là vì công ty, cần bán nhà để gom đủ tiền, công ty sẽ có thể vực dậy.
Lời ông ta nói rất kỳ ảo, cứ như là thật vậy.
Nhưng Tiết Lan Hâm hiểu rõ tình huống của Hạ Thị hơn ai hết, đừng nói là mười triệu, dù có một trăm triệu cũng chưa chắc có thể cứu được.
Bà ta đã từ bỏ rồi.
Dù không cam lòng, nhưng một vài thứ kiên trì cũng không có ý nghĩa gì cả, không chỉ có thể hại chết mình mà còn sẽ liên luy đến con gái.
Sau khi cúp máy, Tiết Lan Hâm lập tức chặn Hạ Khánh Dương.
Hạ Khánh Dương không liên lạc được với Tiết Lan Hâm, đang thấy sốt ruột không biết phải làm sao.
“Chỉ cần ông đồng ý chuyển tiền vào tài khoản của tôi, tôi sẽ có cách bảo Tiết Lan Hâm ký tên”, Triệu Lệ Chỉ tỏ vẻ vô cùng tự tin.
Hạ Khánh Dương cắn răng: “Tôi có thể đưa tiền cho bà, nhưng sau khi vào tài khoản phải lập tức chuyển cho tôi năm triệu, đó là tiền cứu mạng”.
Triệu Lệ Chi không từ chối, hai người nhanh chóng thoả thuận xong.
Đêm đó, Triệu Lệ Chi lấy thuốc đã chuẩn bị từ trước cho vào thức ăn của Hạ Khánh Dương, sau đó lấy hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đã chuẩn bị trước ra, cầm tay Hạ Khánh Dương ký tên rồi đóng dấu và vân tay.
Bà ta lại tìm đến luật sư, sau khi chắc chắn hợp đồng này có hiệu lực mới thở phào nhẹ nhõm.
Sáng ngày hôm sau, không đợi Hạ Khánh Dương tỉnh lại, Triệu Lệ Chi đã đi tìm Tiết Lan Hâm.
Hạ Phương cũng đang ở trong phòng bệnh của Tiết Lan Hâm, thấy Triệu Lệ Chỉ nói muốn bán nhà, Hạ Phương không chút do dự gật đầu: “Mẹ, chúng ta cũng không ở căn nhà đó nữa, coi như món quà cuối cùng của bọn họ đi”.
Tiết Lan Hâm nhíu mày: “Tiểu Phương... Căn nhà đó...”
Hạ Phương võ tay Tiết Lan Hâm: “Không sao đâu, mẹ cứ ký tên là được”.
Tiết Lan Hâm không biết Hạ Phương có ý gì, nhưng chắc. chăn con gái sẽ không hại bà.
Bà nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định nghe lời con gái.
Sau khi giải quyết xong chuyện bán nhà, Triệu Lệ Chỉ mới đưa hợp đồng chuyển nhượng cổ phần cho Hạ Phương: “Cầm lấy, chỉ cần hai người ký tên, hợp đồng này sẽ có hiệu lực, những chuyện còn lại các người tự xem mà làm”.
Cuối cùng cũng ném củ khoai lang nóng bỏng tay đi, Triệu Lệ Chi cảm thấy nhẹ cả người: “Dì tin rằng có con và Tổng giám đốc Tư xoay chuyển tình thế, Hạ Thị chắc chắn sẽ vực. dậy một lần nữa”.
Nếu không nhờ hôm qua Lục Anh Đường gọi điện thoại cầu cứu bà ta, nói người Hạ Phương cưới là người nằm quyền bí ẩn của nhà họ Tư kia, thì đến giờ Triệu Lệ Chi vẫn không biết chuyện này.
Bà ta ghen tị Hạ Phương may mắn, ghen tị muốn phát điên, gả bừa một người cũng có thể gặp được Tư Thành.
Nhưng bà ta biết đây không phải lúc để ghen tị.
Dẫu sao nếu Hạ Phương không gả cho Tư Thành thì hôm nay sao cô có thể giải quyết rắc rối giúp Hạ Thị được?
Không có Hạ Phương xử lý thì bà ta và Hạ Khánh Dương sẽ toi đời.
Nghĩ đến đây, Triệu Lệ Chỉ mới thấy cân bằng hơn một chút.
“Tiểu Phương, chuyện này..”, lời nói của Triệu Lệ Chi khiến Tiết Lan Hâm mơ hồ.
Hạ Phương kéo tay bà: “Mẹ, không phải mẹ vẫn luôn muốn lấy lại Hạ Thị sao? Cho con nửa tháng, con sẽ trả lại cho mẹ một Hạ Thị hoàn chỉnh, việc mẹ cần làm bây giờ là nghĩ xem đổi tên cho Hạ Thị thế nào, còn nữa, sau khi giải quyết xong, hoạt động lại lần nữa, việc này cũng sẽ mất rất nhiều công sức”.
“Nhưng mà... con... con..”, Tiết Lan Hâm kích động đến mức không nói nên lời: “Có phải con bảo Tư Thành xử lý không?”
Tiết Lan Hâm đã biết thân phận của Tư Thành từ lâu, nhưng người mà bà không muốn làm phiền nhất chính là Tư Thành, dù sao thân phận giữa con gái và Tư Thành khác biệt như thế vốn đã không có lợi cho con gái, bà không muốn mang đến phiền phức cho con gái.
Tư Thành vừa khéo đi mua bữa sáng về nghe bà nói thế thì đặt bữa sáng sang một bên, cười nói: “Mẹ, chuyện của Hạ Thị không phiền phức chút nào cả, đa phần đều do Hạ Phương xử lý, con chỉ ra mặt một chút thôi, yên tâm đi. Con gái của mẹ giỏi hơn mẹ nghĩ nhiều, cô ấy đã chuẩn bị mọi thứ từ lâu rồi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...