Một tiếng “kẹt” vang lên, cửa ban công bị đẩy ra, vang lên một tiếng kẽo kẹt.
Tiếp đó là một loạt tiếng bước chân vang lên.
Nếu không nhờ tính cách giác của Hạ Phương cao, thính lực tốt, thì âm thanh nhỏ như vậy rất khó bị nghe thấy được.
Ban đầu Hạ Phương cho rằng người kia muốn đánh lén ông cụ ở sát vách, nhưng không ngờ họ lại đang đi về phía phòng cô.
Xem ra, người nhà họ Tư vẫn rất “coi trọng” cô.
Hạ Phương siết chặt tay, hơi nheo mắt lại, yên lặng chờ người kia đến gần.
Cứ tưởng người kia sẽ đi thẳng đến phòng cô, ai ngờ người đó lại rẽ vào phòng vệ sinh.
Hạ Phương bỗng thấy kì lạ.
Người này cố sức leo lên tầng hai chẳng lẽ chỉ để đi nhờ vệ sinh thôi à?
Hạ Phương hơi nhíu mày, rơi vào trầm tư trong chốc lát.
Mà lúc này cửa phòng vệ sinh lại vang lên tiếng động, tiếp theo là tiếng người kia đang rón ra rón rén đi đến bên giường cô.
Tuy rằng cảm thấy rất cạn lời, nhưng Hạ Phương hình như đã đoán được gì đó, nên cô chỉ khẽ nghiến răng, làm bộ không hay biết gì.
Quả nhiên, người kia chỉ cẩn thận bò lên giường rồi nằm xuống cạnh cô, hai phút trôi qua mới nhích đến bên cạnh ôm lấy Hạ Phương vào lòng.
Hơi thở quen thuộc phả vào mặt, nương theo tiếng tim đập vang dội, Hạ Phương giật giật khóe miệng, nhịn xuống kích động muốn đá người đàn ông này ra ngoài lại mà tiếp tục giả ngủ.
Nhưng có lẽ những ngày qua quá mệt mỏi, lại được Tư Thành ôm đến là thoải mái, Hạ Phương giả vờ được một lát đã thật sự ngủ thiếp lại.
Lúc tỉnh dậy lần nữa thì đã là sáng ngày hôm sau, người đàn ông nằm bên không biết đã rời đi từ khi nào, như thể anh chưa từng xuất hiện…
Hạ Phương đi ra ban công nhìn một thoáng, không khỏi than nhẹ một tiếng, sau đó cô đi rửa mặt rồi sang phòng ông cụ ở bên cạnh.
Vẫn giống hôm qua Hạ Phương đến vậy, Tư Trường Thịnh và hai người em gái đã vây sẵn trước giường ông cụ, hỏi han ân cần chăm sóc ân cần ông.
Ông cụ Tư vừa hưởng thụ sự chăm sóc từ ba đứa con, vừa nạt nộ bắt bẻ bọn họ, không chút khách sáo.
Lúc “không mất trí nhớ”, ông luôn giữ vẻ nghiêm túc trước mặt con cái, luôn luôn ra vẻ uy nghiêm của người làm chủ một gia tộc. Thường ngày, mấy đứa con bề ngoài thì một mực cung kính với ông, nhưng trong lòng lại không thật sự sợ người làm bố này.
Bọn họ làm gì sau lưng ông, ông gần như biết hết.
Nhưng vì giữ hình tượng uy phong của người làm chủ gia tộc, ông cụ Tư thường bỏ qua các hành vi của bọn họ, cũng sẽ không giống như bây giờ, ấu trĩ đến mức dùng trăm phương nghìn kế để dằn vặt lại mấy đứa con của mình.
Nhưng bây giờ ông đã mất trí nhớ rồi mà?
Nếu đã mất trí nhớ vậy thì làm gì cũng được, cũng không ảnh hưởng đến hình tượng hằng ngày của ông.
Thế là ông cụ mấy ngày nay càn quấy liên tục, chọc cho mấy đứa con đã hơn bốn mươi tuổi của mình loạn xạ cả lên.
Nhưng những người này vì muốn lấy phần tài sản từ tay ông cụ, nên dù ông có bảo bọn họ ăn phân thì họ cũng không từ chối, gần như là đáp ứng vô điều kiện mọi yêu cầu của ông cụ, nhẫn nhục chịu đựng đến thế là cùng.
“Trường Thịnh à, nghe nói bây giờ anh đang quản lý hết tất cả xí nghiệp nhà họ Tư đúng không?”
Lúc Hạ Phương đi vào thì thấy chánh: đang đang ăn tráng miệng Tư Thụy Mai đút tới, sau đó hỏi Tư Trường Thịnh đang đấm bóp cho hắn cẳng chân cho mình.
“Đúng vậy thưa bố, một năm gần đây bố cứ hôn mê không tỉnh, chắc là không biết. Em hai cãi nhau với bố nên đã xuất ngoại mấy mươi năm rồi, chưa từng về nhà, chuyện của công ty tất nhiên em ấy sẽ không nhúng tay vào. Em sáu thì khỏi nói, đến nay vẫn không chịu nhận bố, càng không có lòng dạ nào đi lo liệu chuyện công ty của gia đình. Cũng may những năm gần đây con luôn theo cạnh bố nên học được không ít kĩ năng, nhờ đó mới có thể giữ vững được vị trí hiện tại trước sự nhăm nhe của biết bao nhiêu người trong gia tộc”.
Tư Trường Thịnh nói những lời này rõ là đang muốn tranh công.
Ông ta muôn cho ông cụ biết rằng, ở cái nhà này chỉ có mỗi mình ông ta là một lòng cố gắng, trả giá biết bao nhiêu nhưng chưa từng mong hồi đáp.
Mà hai đứa em chẳng thấy mặt đâu, còn chẳng quan tâm đến việc quản lý công ty, từ đầu đến cuối chỉ có mỗi ông ta là giúp cụ Tư cáng đáng việc gia tộc.
Nhưng một năm qua nhà họ Tư vẫn có thể duy trí được địa vị hiện tại của mình nào phải là nhờ vào công lao của Tư Trường Thịnh, mà là do nhà họ Tư chưa từng công khai chuyện ông cụ Tư hôn mê bất tỉnh, lại thêm Tư Thành hỗ trợ từ trong bóng tối…
Nếu không, với năng lực của Tư Trường Thịnh, e là nhà họ Tư đã sớm trở thành miếng thịt cho các gia tộc lớn khác xâu xé rồi.
Ông cụ Tư khẽ gật đầu: “Vậy những ngày này anh cứ hầu hạ ở trước giường tôi như vậy, chẳng phải sẽ làm trễ nãi rất nhiều công việc sao?”
Tư Trường Thịnh cười nói: “Cũng không đến mức đấy, bố mới là chuyện quan trọng nhất của nhà họ Tư chúng ta, chuyện của công ty con chịu khó tối về tăng ca thêm là có thể xử lý được rồi, nhưng nếu bố chưa khỏe lại thì mấy anh em tụi con lòng dạ nào mà yên tâm đi làm những chuyện khác”.
Ông cụ Tư lườm một cái: “Nói vậy nghĩa là tất cả chuyện lớn nhỏ trong công ty, anh đều rõ như lòng bàn tay à?”
Tư Trường Thịnh mỉm cười: “Một năm qua con luôn nỗ lực học tập vì để nhanh chóng làm quen với xí nghiệp, nên bây giờ cơ bản là hiểu rõ tất cả”.
Tư Thụy Lan ở bên cạnh cười nói: “Chắc bố không biết, một năm qua anh cả ngày đêm vất vả chuyện công ty, bố nhìn đi, anh chỉ mới hơn bốn mươi thôi mà tóc bạc đã mọc đầy, mới một năm mà đã già đi không ít”.
Tư Thụy Mai cũng ở bên gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy ạ. Anh cả thường nói trước đây có bố chống đỡ nên anh không biết thì ra quản lý gia tộc lại là chuyện khó khăn như vậy, một năm qua anh đã học được rất nhiều thứ, cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều. Trước đây anh không hiểu, nhưng bây giờ đã biết bố lao tâm khổ sức đến bao nhiêu. Nhưng anh cả lại chưa từng than thở mệt mỏi, anh ấy chỉ yên lặng chịu đựng tất cả những chuyện này”.
“Có thể chia sẻ trọng trách gia tộc với bố là vinh hạnh cũng như niềm tự hào của con, sao con có thể than mệt được?”, Tư Trường Thịnh dứt lời, cuối cùng cũng đợi được chuông điện thoại reo lên.
Ông ta vội vàng cầm điện thoại ấn nút nghe: “Sao? Cuộc họp đa quốc gia hôm nay không phải đã chuyển sai ngày mai rồi à? Tôi đã bảo thân thể ông cụ nhà không khỏe, hai ngày này tôi phải ở nhà chăm sóc cụ, bọn họ có ý kiến gì thì tìm đến tôi mà nói trực tiếp”.
Vừa cúp điện thoại, lại một cuộc khác gọi đến.
Tư Trường Thịnh nở nụ cười áy náy với ông cụ Tư, sau đó xoay người đi ra sau tấm bình phong, bắt đầu nhận vô vàn cuộc gọi điện đến.
Mà mỗi cuộc đối thoại qua điện thoại của ông ta đều tỏ ý quan tâm săn sóc ông cụ Tư, cùng với sự nghiêm túc trong khâu xử lý công việc của mình.
Chỉ là ông cụ Tư đã sống lâu thành tinh rồi, Tư Trường Thịnh muốn dùng những trò vặt này để làm dao động ông à?
Còn non lắm!
“Nhóc Tiết kia, thân thể tôi đã tốt hơn nhiều rồi, bao giờ mới có thể ngừng thuốc đây?”, thấy Hạ Phương bưng một bát thuốc đến thì ông cụ Tư nhíu mày.
“Nếu ngài phối hợp điều trị thì chỉ cần kiên trì uống thêm một đợt thuốc nữa là xong”.
Tư Thụy Mai và Tư Thụy Lan vội vàng chào hỏi với Hạ Phương, hai người nhiệt tình nhận lấy thuốc trong tay Hạ Phương rồi bón cho ông cụ.
Ai ngờ ông cụ lại sa sầm sắc mặt: “Lâu như vậy?”
Hạ Phương nhíu mày, không nói gì.
Ông lão lầm bầm: “Tôi mặc kệ, muốn tôi uống thuốc thì cô phải tự đút cho tôi, nếu không tôi không uống!”
Khóe miệng Hạ Phương hơi cong lên: “Nếu ông không chịu phối hợp, e là phải uống thuốc thêm nửa năm mới xong đấy”.
“Đùa gì vậy?”, ông cụ Tư kích động hô lên: “Cô dám dọa lão à?”
Hạ Phương nở nụ cười tinh ranh, ánh mắt kia như muốn nói: Đúng đó, tôi dọa ông đó!
Ông cụ tức đến nhe răng trợn mắt, nhưng chẳng thể làm gì được Hạ Phương, chỉ có thể thở phì phò trừng mắt với cô…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...