Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 16:
Thì… bụp… cái bàn tọa của nó nó tiếp đất ko an toàn làm nó ê hết cả mông + do đưa tay ra sau chống nên cái tay của nó bị trật. Khuân mặt của nó tái mét vì đau nhưng nó ko khóc. Còn ả Đan sau khi đẩy nó song thì nhảy vào chỗ nó ngồi cạnh hắn ôm cứng lấy tay hắn. Hắn nhẹ nhàng gỡ tay ả ra nhưng ả ko bỏ thế nên hắn buộc phải mạnh tay dung hết lực để gỡ cái bàn tay đó ra khỏi người . Bọn kia thì trong lúc hắn gỡ tay ả đã chạy đến bên nó đỡ nó lên và đau xót nhìn vào cái tay của nó. Sam và Windy đang định lên dạy cho con nhỏ “ khốn nạn” dám làm nó ra nông lỗi này 1 trận này thì bị nó cản lại với 1 câu nói wen thuộc: “ quân tử báo thù 10 năm chưa muộn”. Thế là 2 đứa tạm tha cho ả. Hắn chạy lại hỏi nó rối rít sau quay lại nhìn ả bằng 1 ánh mắt sắc lạnh, khuân mặt ko chút biểu cảm như tảng băng Nam cực làm ả lạnh cả sống lưng. Xong lại nhận được từ bọn nó cái nhìn bén gót như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Mắt ko tròng hả? Bà lão 80 kia?_ Vic nói.
- Cái j cơ? Cậu bảo ai là bà lão cơ?_ Ả tức điên ruột.
- Đồ mặt trơ trán bóng_ Windy nói.
- Lũ chúng mày….._ đầu ả xì khói.
- Im mồm đi. Flies map ( đồ con ruồi)_ Sam nói.
Ả tức nồng lộn vì ko cãi lại được bọn nó. Xong ả lại cười nhếch mép như muốn nói: “ đây chỉ là hỏi thăm thui còn nhìu trò nữa cơ chúng mày cứ đợi đấy”. Hắn bế nó xuống phòng y tế mặc cho nó giãy giụa kêu ca vì “ ngại”. Nhưng lại nhận được cái ánh mắt nghiêm nghị của hắn làm nó im re. Xuống đến phòng y tế hắn hét to gọi cô y tế vì ko thấy cô đâu. Nghe tiếng hét “ long trời nở đất” của hắn thì cô y tế lật đật chạy ra tay vẫn còn ngoáy ngoáy. Xong nghe bọn nó trình bày xong thì bà cô vội vội vàng vàng chạy lại cầm tay nó lên. Nhẹ nhàng xem xét xong phán 1 câu xanh rờn “ em bị trật tay rồi”. Làm bọn nó nản gần chết ai chả biết là nó bị trật tay nhưng vấn đề là ở chỗ chữa cái tay kia cơ. Thế là bà cô cầm tay nó lên và “ khậc” 1 phát tay nó lại trở về trạng thái ban đầu cho dù vẫn hơi đau. Hắn bảo nó lên về nhà nghỉ ngơi nhưng nó ko chịu nó muốn vào lớp hơn tại vì về nhà thì chán lắm. Sau 1 hồi tranh cãi thì phần thắng đã thuộc về nó. Thế là hắn bất
đắc dĩ phải cùng nó và hội bạn lên lớp. Lên đến lớp nó lại đụng mặt ả Đan. Ả ngồi đó cười sung sướng:
- Âyz! Vẫn còn lên đk đây cơ ah?
-Tất nhiên! Người tốt luôn được thượng đế bảo vệ mà. Chị 2 có sao ko zậy?_ Nhỏ Kim Ly nhảy ra.
-Ko sao đâu. Tui chỉ bị trật khớp thui. Bây giờ tay trở lại bình thường rùi nè_ Nó vừa nói vừa giơ tay ra để cho nhỏ Ly xem.
-Haha._ Tự dưng ả cười to_ Ko sao đâu chỉ vô thăm phòng y tế chút thui mà_ Ả nói.
-Hừ. Ả kia nghe rõ đây. Từ nay tôi- Trịnh Kim Ly này tuyên bố quyết đấu với cô- Hồ Ly Tinh àh nhầm sorry… Hồ Linh Đan_ Nhỏ Ly tuyên bố hung hồn làm cả lớp ai cũng ngơ ngơ ngác ngác. Xong sau khi hiểu ra sự việc thì lại cười ầm cả lên.

-Được. Rất có trí khí. Tui ủng hộ_ Windy nói.
-Ko hổ danh là bạn tui được duyệt_ Sam cũng đế thêm.
-Lũ chết bầm kia im hết mồm coi._ ả hét lên_ Còn con ranh kia. Mày hãy tự lượng sức mình trước khi thách đấu vs tao_ Chỉ tay vào mặt nhorLy.
-Ui sợ wa_ Nhỏ lấp sau lưng nó_ Khỏi! Ta đây đã quyết định thì cấm có lải nhải nhiều. Thế nhé từ mai chúng ta sẽ bắt đầu cuộc chơi_ Sauk hi đùa nhỏ bước ra vs cái khuân mặt nghiêm nghị.
Ai cũng phì cười. Nó thấy ngày xưa nhỏ Ly xấu xa bao nhiu thì giờ lại tốt bụng và nghĩa hiệp bấy nhiêu. Nó thầm cảm ơn thượng đế vì ngài đã ban cho nó những người bạn tốt thế này. Còn hắn sau khi chứng kiến những sự việc đã xảy ra. Hắn… đã ko thể nào chấp nhận được Linh Đan với những việc làm đó. Hắn ko ngờ người mà hắn vẫn luôn dành 1 phần nhỏ của trái tim để nhớ đến giờ lại ra nông lỗi này. Thủ đoạn, kiêu căng, độc tài, phát xít. Không giống với cô gái nhỏ yểu điệu, ngoan hiền, biết zâng lời của ngày xưa nữa. Bất giác hắn thở dài thườn thượt rồi trở về chỗ ngồi. “ Em đã khác xưa quá nhiều”. Nó sau 1 khoảng khắc ngắn ngủi đã kịp nhận ra cái hành động đó của hắn. Nơ 1 nụ cười nhẹ đủ làm chàng gió và nàng gió xao xuyến “ Có lẽ đã đến lúc anh cần phải chọn lựa”. Chuông reo cả lớp vào học. Nhỏ Ly đành đình chiến cuộc đấu mồm để vào chỗ ngồi. 4 người kia cũng thôi xem kịch. Nó lơ đãng đưa mắt nhìn cái cây cổ thụ ko biết đã có từ đời nào thì bắt gặp ánh mắt khinh bỉ của ả Đan dành cho nó. Nó nhếch mép cười nhạt. Xoay đầu nhìn hắn thì thấy hắn đang gối đầu lên tay ngủ ngon lành. “ Không biết em có giữ được anh mãi mãi bên mình ko nhỉ?”. Nó buông 1 câu hỏi nghi hoặc. Lời nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ đủ để mình nó nghe. Xong lại thở dài thườn thượt. Cuối giờ.
-Anh về trước đi. Em sẽ đi bộ_ Nó nói.
-Sao?_ Hắn ngạc nhiên.
-Sao là sao? Em sẽ đi bộ. Em muốn dạo một tí._ Nó nói.
-Hôm nay em nổi hứng hả? Tự dưng lại đòi đi dạo_ Hăn trêu trọc.
-Uk. Đổi gió tí. Anh về trước đi ko ba mẹ lo. Bảo ba mẹ tí em về._ Nó nói rồi chạy nhanh đi để lại hắn ở đó.
-Anh đi vs em_ Hắn hét theo nó nhưng ko kịp nữa rồi nó đã mất hút vào dòng người kia.
Nắng vàng ươm…..
Gió mơn man đôi má………

Tóc bay…..
Lá rụng…….
Đầy đường……
Bất chợt……….
Mưa rơi………..
Cơn mưa đến thật nhanh. Dòng người kia hối hả tìm chỗ tránh mưa. Nó cũng vậy chạy nhanh tìm 1 mái hiên nào đó. Giơ tay hứng lấy những hạt nước mưa trong veo. Mỉm cười thích thú. Nó thíc mưa. Những cơn mưa phùn mùa xuân, hay những cơn mưa bất chợt của mùa hạ, mạnh mẽ của mùa thu và lạnh giá của mùa đông. Mưa thật đẹp. Mưa gột rửa tất cả. Mưa làm cây cối xanh tốt……. Nói chung nó thíc ah ko rất thíc mưa. Nó thíc cả cái câu “ Sau cơn mưa trời lại sáng” nữa. Thật là có ý nghĩa. Rồi cơn mưa bất chợt cũng tạnh. Để lại những vũng nước nhỏ. Mọi người cũng tản dần. Rồi có 1 chú bé kêu lên:
-Mẹ ơi cầu vồng kìa.
Đúng rồi những cơn mưa như thế này mà lại trong tiết mùa hạ nữa thì chắc chắn sẽ có cầu vồng. Nó ngẩng mặt lên nhìn theo hướng chỉ của thằng nhox vừa nãy. Đẹp thật. Nó lôi quả I phone ra và chụp lại hình ảnh của cầu vồng. Xong tự cười vì hành động ngớ ngẩn của mình. Nó lại bước đi tiếp mà ko biết rằng đằng sau có người đang theo dõi mình:
-Điều tra về con nhỏ đó cho ta_ Một cô tiểu thư giọng chanh chau ra lệnh.
-Vâng thưa tiểu thư_ Người đàn ông mặc áo đen cúi đầu kính cẩn.
“ 1 hành động điên rồ. Một ngày ko xa mày sẽ chết dưới tay tao.” Cô tiểu thư nắm chặt tay với nụ cười man di mọi rợ. Nó sải những bước chân dài chắc khỏe đi trên phố. “ Đep thật” Đó là lời ca ngợi nó của những tên háu gái. “ Cặn bã, rác rưởi, háo sắc” Nó nghĩ. Rồi “ bịch” nó ngã xuống đất. Nó thầm **** rủa kẻ nào đã làm nó phải ngã. Hôm nay nó thật xui xẻo mà. Nó đang định cho kẻ xấu số đã đụng phải nó 1 trận thì:
-Cô bé ko sao chứ?_ Thật ngọt ngào kèm theo là cái tay đang chìa ra.

-Ơ… ừm… ko sao._ Nó đứng dậyphủi phủi quần áo.
-Xin lỗi cô bé nha_ Cái giọng ngọt ngào ấy lại vang lên.
-Ko có…._ Nó ngẩng mặt lên. Rồi tự dưng nó chết sững. “ Giống quá! Đôi mắt ấy. Có phải ko??????? Ai nói cho tôi biết với” Nó suy nghĩ.
-Này!_ Người thanh niên trước mặt lay vai nó_ Cô bé ko sao chứ?_ Khuân mặt hiện rõ vẻ lo lắng.
-A…. Um… ko sao… Xin lỗi anh_ Nó nói sau khi lấy lại bình tĩnh.
-Thế ak. Vậy tôi đi đây. Quên tôi là Joo. Rất vui khi được gặp cô bé_ Người thanh niên tên Joo nói_ Hẹn gặp lại….
-Chào. Tôi là Bảo Ngọc_ Nó cũng hét lên. Thật kì lạ. Nó ko biết sao mình lại nói tên ột người ko quen biết chứ.
Thôi về nhà đã. Thế là nó bước nhanh về nhà. Nhưng cũng ko quên được ánh mắt của người con trai tên Joo đó. Nó quá giống với ánh mắt của anh. Đẹp rất đẹp. Vừa về đến nhà cả nhà đã xúm xít vào xem nó có sao ko? Nó cười xuề rồi xoay 1 vòng ọi người xem. Thấy nó ko sao cả nhà mới yên tâm cho nó lên phòng. Vừa lên đến phòng lại gặp ngay hắn:
-Có biết bây giờ là mấy jo ko hả?_ Hắn hét khuân mặt hầm hầm đầy sát khí.
-19h24’ 37 giây_ Nó thản nhiên nhìn đồng hồ.
-Gừ.. Em có biết là về trễ bao nhiu phút rồi ko? 2h30’ rồi đó_ Hắn nói mà mặt chẳng khá lên được tí nào.
-Ôi. Ông ck iu quý của em. Em có phải trẻ con đâu mà. Anh sợ em bị bắt cóc hả?_ Nó trêu hắn.
-Ừa. Anh lo cho em lắm bít ko?_ Bất chợt hắn kéo nó ôm vào lòng.
-Rầu. Em bít rầu. Em mắc mưa chứ bộ_ Nó cũng vòng tay ôm lấy hắn.
-Hả? Thế có ướt tí nào ko?_ Hắn thả nó ra rồi săm soi.

-Trời. Ko seo. Ko có ướt tí nào á_ Như để minh chứng nó từ từ xoay người cho hắn xem.
-Ừa. Mà rầu là j đó? Từ ngữ em ms sáng chế hả?_ Hắn thắc mắc.
-Rầu là rồi đó. Em học của bọn trẻ bán vé số đó. Thấy hay hay lên học. Hj_ Nó cười nhăn răng phô hàng răng trắng đều thẳng tắp.
Hắn cốc nhẹ vào đầu nó 1 cái. Rồi nó đi tắm thế là hết 1 ngày. Hôm sau, khi bọn nó vừa đến lớp thì đã nghe thấy tiếng cười man di mọi dợ của Kim Ly và tiếng hét thất thanh của ả Đan:
-Ôi! Cha mẹ ơi cứu con. Chuột… hix…hix… chuột…..
-Hahahaa_ Bọn nó thấy thế cũng cười.
Trời nhỏ Ly nhét đầy chuột vào ngăn bàn của ả Đan làm ả sợ chết khiếp. Ả Đan thấy hắn đến thì chạy lại ôm chầm lấy hắn. Nụ cười của bọn nó tắt ngấm thay vào đó là những cái lườm huýt đủ kỉu. Hắn nhanh tay gỡ ra và chạy nấp sau lưng nó. Ả Đan thấy thế thì khóc bù lu bù loa lên. Làm cả lớp vừa tức vì bị tra tấn lỗ tai vừa ko nhịn đk cười. Nhỏ Ly bước ra trong khi vẫn đang ôm bụng vì cười nhiều:
-Cô ngậm mồm vào đi. Mất vệ sinh quá. Fly nó bay đầy mồm bây giờ.
-Mày…..mày dám thả chuột vào ngăn bàn tao…_ Ả tức xì khói.
-Sao ko? Đây chỉ là trò mở đầu. Giao lưu ý mà. Mấy em chuột này dễ thương ghê cơ_ Nhỏ vừa nói vừa cầm đuôi côn chuột ( chuột bạch bà con ạ) sấn đến chỗ ả.
-Tránh xa tao ra… Anh Bảo cứu…cứ…u..em_ Ả lắp bắp hét lên.
-Thôi nào Ly đùa thế đủ rồi_ Nó lên tiếng thế là nhỏ Ly bỏ con chuột xuống.
-Đừng nghĩ tao sẽ cảm ơn mày vì hành động này. Chúng mày đều là lũ thối tha hết_ Ả vênh mặt nói sau khi đk nó cứu thoát.
-Thối tha ư?_ Cả lũ hét lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui