Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Vé là của Chương Tử Lạc tặng, chỗ ngồi không ở hàng trước quá mà ở khoáng hàng thứ năm thứ sáu.

Rất không trùng hợp là vé của Lăng Nhất Nam cũng là do Chương Tử Lạc tặng, vị trí ở ngay cạnh Hạ Phương và Nguy Thung.

Nhìn thấy Hạ Phương và Nguy Thung ngồi ớ đó từ xa, Lục Tử Hằng ở bên cạnh Lăng Nhất Nam kích động hô to: “A Nam, mau nhìn kia, là nữ thần Hạ, hình như chồ ngồi của cô ấy ớ bên cạnh chúng ta”.

“Đúng thế!”, Lăng Nhất Nam cũng nở nụ cười vui vẻ, hai người chen qua đám người đi v’ê hướng đó.

Ngoài ra còn không quên nói với Tân Hách đi cùng một câu: “Anh cả, em không đi cùng anh nữa đâu, em phải đi tìm nữ thần của em…”

Tần Hách đưa mắt nhìn về phía Lăng Nhất Nam chỉ với ánh mắt sâu thẳm, sau đó kéo Lăng Nhất Nam đang kích động lại.

“Sao thế anh cả?”, Lăng Nhất Nam nghi ngờ chớp mắt, trên khuôn mặt anh tuấn trẻ trung tràn đầy sự khó hiếu.

Tần Hách giơ tay cầm lấy vé của cậu ta, sau đó đặt hai tấm vé hàng trước của mình vào tay cậu ta: “Đổi với cậu, cậu đi tới hàng trước ngồi đi”.

Lăng Nhất Nam nhất thời lộ vẻ buồn rầu: “Không được, em muốn ngồi bên cạnh nữ thần”.

“Ai ‘âm ĩ suốt một ngày đòi vé hàng trước vậy? Bây giờ cho cậu rồi đấy!”, Tân Hách nói xong thì đấy Lăng Nhất Nam ra, sái bước đi về hướng đó.

Lăng Nhất Nam vội vàng cầm lấy tay Tân Hách: “Đó là vì em không biết nữ thần ngồi ở đó, anh cả, với thân phận của anh ngồi hàng ghế sau uất ức lắm, xin anh đấy, trả vé lại cho em đi…”

Tân Hách nhìn cậu ta với vẻ mất kiên nhẫn, ánh mắt sắc bén đó khiến Lăng Nhất Nam lập tức buông tay ra.


Trước đây Tân Hách từng ở trong giới xã hội đen, người bình thường làm sao có thế chịu được khí thế bá đạo trên người hắn.

“Tử Hằng, cậu và thằng tư đi tới hàng trước đi”, sau khi đe doạ Lăng Nhất Nam bằng ánh mắt, Tân Hách ra hiệu cho Lục Tử Hằng, sau đó cầm vé nhanh chóng đi về phía chỗ ngồi của Hạ Phương và Nguỵ Thung.

“A Nam, chúng ta vẫn nên đi tới hàng trước vậy”, Lục Tử Hằng nuốt nước miếng kéo tay Lăng Nhất Nam, đi đến hàng trước một cách không cam lòng và miền cưỡng.

“Hu hu, anh cả bắt nạt mình…”, Lăng Nhất Nam uất ức trợn to mắt: “Không phải vẫn còn một tấm vé sao? Mình muốn đi ngồi với anh cả, cậu đi tới hàng trước một mình đi”.

“Hả?”, Lục Tử Hằng vội vàng ôm lấy Lăng Nhất Nam: “A Nam, cậu không thể bỏ rơi mình được… Mình… Mình không muốn ngồi hàng trước một mình đâu”.

“Mau buông ra, mình muốn đi tìm nữ thần…”

“Mau buông ra, mình muốn đi tìm nữ thần…”

“Không… Cậu không được đi, mình không muốn ngồi một mình ở hàng trước, mình không quan tâm…”

Hai người diễn cảnh lôi kéo thu hút sự chú ý của không ít người.

Hạ Phương nhìn lại theo tiếng động thì thấy dáng vẻ khôi hài của Lăng Nhất Nam và Lục Tử Hằng, không nhịn được bật cười. Truyện Đoản Văn

Lăng Nhất Nam vừa khéo thấy Hạ Phương đang cười, cậu ta lập tức dừng lại, còn vuốt lại quần áo và tóc, sợ mất mặt trước nữ thần của mình.


Lục Tử Hằng thậm chí còn đứng thẳng người, cơ thế cứng đờ, không quên cười chào hỏi Hạ Phương.

Hạ Phương vẫy tay với hai người họ.

Hai người lâng lâng đi tới hàng đầu tiên ngồi xuống.

Đúng thế, họ cảm thấy sức hấp dẫn của nữ thần quá lớn, ngồi cạnh cỏ cả đêm, họ chắc chắn sẽ rất áp lực, cho nên…

Họ lần lượt quay đầu, thấy Tần Hách đã ngồi xuống bên cạnh Nguy Thung, hơn nữa hoàn toàn không có ý định đổi chồ lần nữa, cả hai chỉ có thế đau khổ an ủi mình: Nữ thần chỉ nên nhìn từ xa thòi!

Lúc quay đầu lại, Hạ Phương mới nhìn thấy Tân Hách.

Còn Nguy Thung thì đang cúi đầu nghịch điện thoại, không chú ý tới người bên cạnh là ai.

Hạ Phương không khỏi nhìn Tân Hách nhiều hơn, thấy đối phương đang chơi đùa vé ngồi trong tay, nét mặt nghiêm chỉnh, không cười không nói, tựa như không hề nhìn thấy cô.

Hạ Phương sờ cằm, thầm nói: “Với thân phận của Tân Hách, lẽ ra hắn không nên ngồi ở chỗ này mới đúng?

Nên là…

“Phương cục cưng, mẹ chị lại sắp xếp cho chị đi xem mắt…”, Nguỵ Thung không hề hay biết gì, sau khi cất điện thoại thì bất đắc dĩ thớ dài, cất giọng phiền não: “Mãi chưa chịu thỏi”.


Hạ Phương tỏ vẻ thông cảm với Nguy Thung, sau đó thoáng nhìn thấy Tân Hách đang vểnh lỗ tai, sắc mặt vô cùng khó coi, cô lại bắt đầu nối hứng.

“Mấy năm qua đã sắp xếp bao nhiêu người cho chị rồi thế?”

“Em còn hỏi nữa, không mười người thì cũng phải tám người rồi đấy? Nhưng chẳng có ai ra gì cả, không phải bị hói đầu thì béo, hoặc là một đám người háo sắc. Trông chị ế đến thế à?”, Nguy Thung uất ức chu môi.

“Không phải chị ế, mà là mẹ chị sợ chị một mình cô đơn vất vả”, Hạ Phương hờ hững nói: “Dù sao chị cũng đã đầu ba rồi, không còn nhỏ nữa”.

“Chị chỉ mới ba mươi, cũng đâu phải bốn mươi năm mươi tuổi!”, Nguỵ Thung phản bác: “Chị cảm thấy bây giờ chị vẫn còn là một thiếu nữ đó? Em nhìn vóc dáng, nhan sắc của chị xem, chị đi ra ngoài nói là mười tám tuổi cũng có người tin ấy chứ”.

Hạ Phương nhìn thấy rõ ràng Tân Hách bên cạnh tỏ vẻ cạn lời, thậm chí còn không nhịn được nhìn Nguy Thung thêm mấy lần.

Cô che miệng cười nói: “Phải phải phải, chúng ta mà đi với nhau, nói chị là em gái của em cũng không có vấn đề gì. Nhưng mẹ chị không cảm thấy thế, dù sao tuổi tác của chị vẫn bày ra đó, chị phải hiểu cho bà”.

Nguy Thung:…

Hạ Phương có chắc đây là đang an ủi không?

Sao cô ấy cám thấy hình như trái tim mình đã bị đâm thành con nhím luôn rồi vậy?

“Ý là em cảm thấy chị nên tìm một đối tượng? Giúp chồng dạy con giống những người khác à?”, Nguy Thung cắn môi, giọng nói hơi nặng nề.

Không phái cô ấy không muốn tìm một người sống vui vẻ cả đời, chỉ là…

Sau Tân Hách, cô ấy cảm thấy bán thân đã mất đi khả năng yêu rồi.

Mẹ cô ấy sắp xếp rất nhiều buổi coi mắt, dù gặp phải khá nhiều kẻ không bình thường, nhưng thật sự vẫn có một hai người tốt.


Chỉ là cô ấy hoàn toàn không có cách thân thiết với bọn họ.

Chỉ cần đối phương đến gần mình một chút, cô ấy sẽ vô thức thấy khó chịu.

Dù đã rất nhiều năm trôi qua rồi, cô ấy cũng cho rằng mình đã quên đi Tân Hách, nhưng có một vài ký ức vần còn hằn lại trong đầu cỏ ấy, vào thời khấc quan trọng nó vẩn sẽ quay về, khiến cô ấy không thế kiềm chế được bàn thân.

Thật ra mấy năm qua Nguy Thung sống một mình cũng rất khố sở, nhưng lúc vất vả nhất cũng đã qua rồi.

Sự thật chứng minh một mình cô ấy vẩn có thế sống rất tốt, hoàn toàn không cần đàn ông ở bên.

Dù muốn tìm đối tượng thì cũng phải là người mà cỏ ấy có thế chấp nhận được, cô ấy không muốn tuỳ tiện cưới một người nào đó. Dù sao cô ẩy cũng không may mắn như Hạ Phương, có thế gặp được một người đàn ông giống Tư Thành, cũng không tin bản thân có thể quyết đoán như Hạ Phương.

Hạ Phương nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy: “Nghe theo trái tim mình, nếu chị không muốn thì không ai có thể ép chị trải qua cuộc sống mà chị không muốn, đúng không? chị là Nguy Thung, là vũ cõng đẳng cấp thế giới, chị muốn tìm một đối tượng ưu tú đâu có khó?”

Nguy Thung bĩu môi: “Nhưng mẹ chị không cảm thấy thế…”

“Dì chỉ sợ chỉ khép kín bản thân, không muốn chấp nhận người khác, sợ chị khiến mình uất ức thỏi”, Hạ Phương khẽ thở dài: “Nhưng cuộc sống là của chị, chị không thế sống vì người khác được”.

“Tin em, chị xứng đáng có được những thứ tốt đẹp nhất, nếu không muốn tìm đổi tượng, không muốn kết hỏn thì cứ sống tốt cuộc sống của mình bây giờ, vận mệnh luôn sẽ quan tâm đến những người cố gắng sống, sẽ không để chị cô độc cả quãng đời còn lại đâu”.

Nguy Thung bị chọc cười: “Chị thì thấy cô độc suốt quãng đời còn lại cũng không có gì không tốt, dù sao bây giờ chị không chỉ có một mình, chị còn có…”

Nói đến đây, cô chợt cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình chằm chằm.

Nguy Thung quay đầu, lập tức nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tân Hách, lời đã sắp thốt ra cứ thế nghẹn lại trong cổ họng…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui